Anh xa em
Trăng cũng lẻ
Mặt trời cũng lẻ
Biển vẫn cậy mình dài rộng thế
Vắng cánh buồm một chút đã cô đơn
Gió không phải là roi, mà vách núi phải mòn
Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím
Sóng chẳng đi đến đâu
Nếu không đưa em đến
Dù sóng đã làm anh
Nghiêng ngả
Vì em...
Hữu Thỉnh
Chương trình kỷ niệm 50 Hội Nhà văn Việt Nam được mở đầu bằng buổi giao lưu cùng thầy và trò khoa Văn trường Đại học Sư phạm Hà Nội với chủ đề “Văn chương và bục giảng”
- Cháu là Thúy Lan... Xin nhà thơ cho biết người con gái trong “Thơ viết ở biển” có phải người tình của bác không? Bác viết bài thơ đó trong bối cảnh như thế nào ạ?
- Tôi viết bài thơ ấy hơn ba mươi năm trước, khi tôi còn đang trong quân đội, từ chiến trường Quảng Trị được ra an dưỡng ở Bãi Cháy (Quảng Ninh). Chẳng có người tình nào cả.
Ngày ấy đời sống còn khó khăn lắm. Theo lời vợ dặn, tôi mua một ít tôm, luộc lên và phơi khô để mang về nhà. Trong lúc ngồi canh chim, sợ chúng đến ăn mớ tôm phơi, tôi nhìn biển và nghĩ vơ vẩn.
Thế rồi tứ thơ về biển hình thành. “... Gió không phải là roi mà vách núi phải mòn. Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím...”.
Bài thơ được in rồi được nhạc sỹ phổ nhạc. Tôi rất cám ơn nhạc sỹ đã chắp cánh cho bài thơ bay xa, và... cám ơn cả mớ tôm phơi...
N.S Phú Quang: "Một buổi chiều tôi ngồi giữa hoàng hôn của biển Vũng Tàu. Bài thơ của nhà thơ Hữu Thỉnh vang trong đầu tôi và tôi bỗng thấy mình đồng điệu với tâm trạng đó. Bài hát ra đời từ đó. Chỉ có câu "Gió không phải là roi mà quất núi phải mòn" tôi thương núi nên đổi lại thành "Gió âm thầm không nói, mà sao núi phải mòn" ..."
No comments:
Post a Comment