Entry for August 27, 2007
Hôm nay mò vào blog của em Trang Hạ đọc, giật mình thấy em ý lăng xê mình. Nghĩ đi nghĩ lại hay em ấy đùa. Em này hay đùa nhưng cái blog vốn là chỗ em ấy giao lưu với các bạn hâm mộ, mà cái entry đó là trả lời phỏng vấn. Cho nên mình nghĩ em ấy chả đùa tí nào cả
* Nếu kể tên 5 nhà văn trong nước chị yêu thích, chị sẽ kể tên ai?
À, hồi nhỏ tôi thích Đinh Tiến Luyện ghê lắm. Lớn một chút thích Đoàn Thạch Biền, sau rồi thích Mường Mán. Sau nữa tôi thích văn một người không phải nhà văn, tên là Bùi Thanh Hiếu, bởi những văn viết trên mạng TTVN và cả những gì anh viết sau này. Giờ tôi thích văn một người tên là Trang Hạ.
Thế là ngồi sướng âm ỉ, nghĩ mãi cái nguyên nhân em Trang Hạ xinh đẹp, chân dài kia nêu tên mình lên làm gì. Văn của mình thì thuộc loại tự sự, lủng củng chưa thấy ma nào khen. Bỗng dưng hôm nay được nhà văn Trang Hạ khen mấy câu. Cũng phải nghĩ lý do chứ.
Hồi ấy em TH hay vào TTVN, mình và em ấy quen nhau trên đó. Dạo đó mình viết tràn lan đủ các loại linh tinh thập cẩm. Sau vài lần PM thì hẹn nhau đi uống cà phê. Hẹn gặp nhau ở cà phê Lâm. Mình không uống cà phê mấy, chả biết chọn quán nào để gặp em cho cá tính một tí. May sao chợt nhớ là gần nhà có cái quán cà phê 58 Nguyễn Hữu Huân hình như cũng nổi tiếng, thế là hẹn gặp em ở đấy. Hôm ấy em mặc chiếc duyp ngắn lộ đôi chân thon dài thẳng tắp, nhưng thề với tất cả là mình chẳng để ý gì đến giò em ấy. Buổi gặp gỡ rất vui vẻ vì toàn người lớn cả, gặp nhau nói chuyên vui trên mạng. Không có ý tứ tán tỉnh ve vãn gì nên rất tự nhiên ( nghĩ lại hơi tiếc, giá như lúc ấy tán luôn thì còn có cơ). Em ấy nói em làm báo , viết văn, từng ở trong hội bút Hương đầu Mùa của báo Hoa Học Trò . Em ấy hỏi mình có biết không. Mình trả lời là chưa đọc, không nghĩ em ấy là nhà văn. Khổ nỗi mình là thằng bờ bụi, giang hồ có đi học hành đến chốn đâu mà được đọc báo ấy. Mình chỉ đọc báo An Ninh Thủ Đô, Công An Nhân Dân xem có đồng đội nào sa lưới không và bọn công an làm ăn thế nào mà thôi. Sau buổi đó chia tay, mình gặp em Quyên My, em Quyên My nói là hội Bút Hương Đầu Mùa ngày trước nổi tiếng lắm. Em ý lại hâm mộ chị Trang Hạ. Mình mới hoảng, hoá ra lúc trước gặp quý nhân mà không biết.
Lúc đó em Trang Hạ đang làm ở báo Tiền Phong. Một buổi trưa hẹn gặp nhau, em TH bảo đến toà soạn nơi em làm việc. Mình mặc quần sóc , áo phông cộc tay đứng ngoài cổng toà soạn nhắn tin cho TH. Tưởng em ra đi đâu uống nước, nào ngờ em ấy bảo việc gì phải đi đâu. Vào luôn toà soạn có nước và điều hoà nhiệt độ không hơn à. Em ấy dẫn mình qua cổng bảo vệ, đi thẳng vào sảnh toà soạn, rẽ vào phòng khách mát rượi, mời ngồi ghế salon bảo người tạp vụ đi pha trà Lipton đá cho mình uống. Ngồi luyên thuyên vài câu, nhìn thấy toà soạn báo toàn người lịch sự ra vào. Có tay Sơn nào đó hình như là xếp ở báo Tiền Phong đi qua. TH trỏ mình giới thiệu là cộng tác viên, tay Sơn gật đầu chào niềm nở lắm. Mãi sau này mới biết tay ấy hình như cũng là cây bút phê bình hay gì gì đó. đại khái là cộm cán trong văn đàn, báo giới. Uống nước xong kéo nhau đi ăn cơm trưa, vào đến nhà hàng em ấy bảo một câu làm mình thấy ngượng vì tính cẩu thả của mình.
- anh biết không, lần đầu tiên em đi vào nhà hàng với một người đàn ông mặc quần soóc đấy.
Mình đành xuê xoa
- Những người đó là vì công việc, hay những người tán tỉnh em. Anh với em là anh em bạn hữu với nhau. Anh đi với em tư cách không giống những người đàn ông đi với em.
Trang Hạ cười xoà, thế là từ đó không kết nghĩa nhưng trong lòng đã nhận nhau làm anh em. Có lần gặp hai vợ chồng Trang Hạ, anh chồng uống rượu ác chiến lắm. Uống tì tì mà không hề biến sắc, còn mình thì chào thua luôn từ chén đầu. Về sau công việc nhiều, em Trang Hạ lại đi Đài Loan ít có dịp gặp. Dạo nọ nghe người ta nói em ấy về nước, biết em bận nhiều chả có thời gian. Nhưng muốn gặp xem gầy béo thế nào, còn xinh tươi như xưa không bèn gọi hú hoạ. Nào ngờ em ấy cho phép mình gặp ngay. Hai anh em ngồi uống trà mạn mà điện thoại em cứ réo liên tục. Mới biết em ấy trọng tình nghĩa lắm mới bỏ thời gian ngồi với mình hàn huyên.
Còn cái việc hôm nay cô nàng khen mình trên cái blog hàng nghìn lượt đọc một ngày kia, chắc là cô em vì quý anh mà tranh thủ cài mấy câu lăng xê ông anh mà thôi. Gọi là đông viên ông anh ba hoa viết lách trong thời gian nhàn nhã, khỏi phải cờ bạc, đàn đúm làm việc vi phạm pháp luật mà thôi. Dẫu sao em ấy cũng có chút nghĩ đến cố nhân, bạn bè cũ. Điều mà khối kẻ trong thiên hạ ngày nay khi đạt được chút ít danh vọng đã vội quên.
Đối với tôi, Trang Hạ tuy là phụ nữ. Nhưng từ hồi quen nhau, tôi nhận thấy cô ấy có nghĩa khí như một bậc nam nhi.
Friday August 24, 2007 – 08:58pm (ICT)
———————————-
Thứ ba, ngày 11 tháng mười một năm 2008
Chuyện nhà bạn.
Bạn mình ( hay là cô em, con em gì gì cũng được) làm nghề viết. Có đứa con gái lớn 8 tuổi. Tuần trước thấy thiếu thiếu cái gì. Bèn nhân lúc nắng ráo , trời đẹp sinh thêm thằng con nữa cho có nếp, có tẻ. Hay như chồng bạn ý nói " để ra tòa có cái mà chia".
Chồng bạn ấy kém mình một tuổi. Lần thứ nhất mình gặp cậu ta trong một buổi rượu ở nhà người khác, lần sau ở nhà mình, lần sau nữa thì ở quán ngoài đường chỗ ga Trần Quý Cáp.
Cậu này trước làm nghề in, tay nghề rất giỏi. Cô vợ làm báo. Chả biết nhà báo mò đến xưởng in hay là thợ in đến tòa soạn lấy bản bông. Nói chung cái lão Tơ cũng kèm nhèm hay rượu. Lão ấy cứ vớ hai đẩu chỉ mà tết với nhau. Như là nhà cái xóc bát đĩa, ngửa tư sấp ba bên nào thì bên ấy được. Kể thì tù mù, sanh chính nhưng cũng có cái hay.
Đêm ấy mình rất cần in mấy hộp các vi dít cho mấy ông đàn anh. Đúng là là là loại đàn anh chuyên bắt nạt, nửa đêm sai đi in các. Đến in lưới đã khó, đằng này đòi in bản kẽm cơ. Bí bách quá chợt nhớ đến chồng cô em. Gọi điện lúc 11 giờ đêm mùa đông thấy bảo chồng em đang uống rượu ngoài ga, anh ra đấy là thấy.
Ra đến nơi thây cơ man là quán nhậu, ngó mãi thấy ông thợ in. Mặt mũi tưng bừng đang hò hét đốc thúc cả hội nhậu chừng chục chú nâng cốc. Ghé vào chưa nói gì cậu ta đã rót chén rượu cho. Nhắm mắt làm một hơi rồi trình bày việc gấp. Cậu ta gật gù.
- Anh làm chén rượu này, bát phở này cho ấm người chắc dạ. Thì mới làm việc được. Đâu sẽ có đó. Anh không phải lăn tăn.
Không lăn tăn. Nửa đêm thế này, các ông anh đang ngồi lo sốt vó chốc lại nhắn tin. Tin nhắn lại nói là " anh em trông chờ vào khả năng của mày, không có mai họp khách hàng hỏng hết viêc". Mình kiên nhẫn đợi cậu thợ in khề khà hết tuần rượu này, đến tuần rượu khác. Rồi trong đám đó có người nói.
- Thôi đi đi, để ông anh kia ngồi chờ ông lo đến tái mặt kia kìa.
Lúc ấy cậu thợ in mới chịu dừng. Hai anh em đi lang thang tìm hàng nào để in bản can. Ra đến Hàng Điếu bị nó chặt gấp 8 lần cũng đành chịu. Rồi mò xuống tận Đền Lừ vào tít cái ngõ tìm xưởng in. Xuống đên nơi bản can không chất lượng, lại phải đi tìm bút để tô lại từng nét. Đêm tối tô hỏng mẹ nó cả bản gốc. Lại mò đi lên mạn Hoàn Kiếm tìm chỗ in can. Có chỗ in thì lại không có giấy can, đi mua giấy can ở Lý Thường Kiệt về nhà bạn in nhờ. Chạy lại chỗ xưởng in thì 2 giờ đêm. Bắt đầu phơi bản kẽm chạy màu lần 1. Thì cái hội xưởng in rủ đánh bài chắn ăn tiền. Cậu thợ in nghe thấy vậy xừng xực ngả bài ra chia. Đêm ấy thế nào mà cậu ta toàn ù bạch định, tám đỏ mình cũng ù mấy ván to. Kết thúc hai anh em được hơn triệu rưởi, trả tiền in các hết 120 nghìn. Mình áy náy quá, định bảo cậu ấy trả. Cậu ấy bảo cờ bạc sòng phẳng, làm ăn là làm ăn. Nó định thịt anh em mình không được thì nó chết. Đời là thế.
Cậu ấy trả tiền in các cho mình, xong đưa thêm mình 500. Mình cầm mấy hộp các đã sướng run bần bật, làm gì mà dám cầm thêm tiền nữa.
Ông thợ in chồng cô em ấy lại có máu chơi gà chọi. Vợ chăm chỉ kiếm tiền, chồng thì chỉ chú đầu vào gà. Lần vợ đẻ đứa thứ nhất, trong nhà không có tiền. Vợ bảo bán gà nhất quyết không. Sau con gà ấy lăn ra chết. Sau 10 năm chung sống cô vợ rút ra kinh nghiệm thế này.
- Cứ con gà nào người ta trả giá cao không bán, sau đó thế nào cũng lăn ra chết.
No comments:
Post a Comment