Sunday, November 23, 2008

Chuyện văn chuyện đời của Trần Đăng Khoa

LÊ MỸ Ý thực hiện

Tám tuổi đã trở thành thần đồng thơ, cảm giác đó rất hay, phải không thưa anh?

Trước hết, tôi không có cảm giác gì cả. Khi làm thơ và in thơ, tôi hoàn toàn không để ý mình là cái gì. Ở làng quê tôi lúc bấy giờ không có báo chí, người dân chỉ nghe đài. Việc in sách riêng cũng rất dè dặt, nhất là ở các nhà xuất bản trung ương. Tôi in thơ trên báo nhiều nhưng để ra một tập riêng thì mãi đến năm 1973, NXB Kim Đồng mới in "Góc sân và khoảng trời" 66 bài với số lượng 50.000 bản. Tập sách này ra sau 5 năm tập thơ "Góc sân và khoảng trời" với 52 bài của tôi in ở địa phương do Ty Giáo dục Hải Hưng xuất bản. Tôi cũng chẳng nghĩ mình là người nổi tiếng gì đâu. Hồi ấy, chỉ thấy nhiều khách đến thăm. Thế thôi. Còn cái nhãn hiệu "thần đồng thơ", thì bây giờ người ta mới nói. Tôi nghĩ đó là thứ nước đường ban phát cho trẻ con, và chỉ dành riêng cho trẻ con thôi. Không ai gọi người lớn là "Thần đồng" cả. Tôi bây giờ đã là bố trẻ con, đã là ông lão rồi, nên danh hiệu ấy đối với tôi cũng không có gì ấn tượng. Tôi nghe như người ta nói về ai ấy chứ không phải tôi.

Bài thơ đầu tiên anh viết trong cuộc đời thơ của mình là ...?

Đó là bài "Con bướm vàng". Một buổi trưa tôi đang nấu cơm, thấy con bướm vàng bay vụt qua cửa bếp, liền nảy ra bài thơ đó. Tôi chọn thể thơ ba chữ, vì nó hợp với con bướm đang bay, đang vỗ cánh. Đó là tôi cảm giác thế thôi. Nguyên cả bài là "Con bướm vàng - Con bướm vàng - Bay nhẹ nhàng - Trên bờ cỏ - Em thích quá - Em đuổi theo - Con bướm vàng - Nó vỗ cánh - Vút lên cao - Em nhìn theo - Con bướm vàng - Con bướm vàng...Thoạt đầu là Con bướm vàng - Con bướm vàng - Bay nhẹ nhàng - Trên bờ rào... Tôi thấy gì ghi nấy, không có ý đồ nghệ thuật gì đâu. Con bướm chao trên bờ rào thật, chứ không phải bờ cỏ. Làm sao có bờ cỏ ở vườn nhà. Người quê quý đất lắm. Có miếng đất nào thì người ta tận dụng cho bằng hết, dù chỉ là miếng đất cạnh chân rào, hay ô đất bé bằng bàn tay bên vại nước, không trồng cây được, thì họ gieo một ít rau thơm, hay húng láng. Nhưng viết "Trên bờ rào", tôi linh cảm thấy không ổn. Bốn câu này toàn dấu huyền Con bướm vàng - Con bướm vàng - Bay nhẹ nhàng - Trên bờ rào... (sau này tôi mới biết là vần bằng). Nhưng lúc ấy, tôi chỉ cảm giác rằng dùng đến bốn dấu huyền trong bốn câu thơ liền, thì con bướm không phải đang bay mà đang sà xuống. Phải cho nó vỗ cánh lên thôi. Thế là tôi đổi bờ rào thành bờ cỏ. Với từ "bờ cỏ", tôi cảm thấy con bướm đang vỗ cánh. Hồi ấy, viết xong, tôi cũng thích bài thơ này lắm. Nó là con bướm nhưng cũng không chỉ là con bướm. Nó như tuổi thơ chập chờn đến rồi đi, có đuổi theo cũng không được, níu giữ cũng không được.

Một lần tôi đến thăm nhà cô bạn học cũ. Bà mẹ giới thiệu rất hãnh diện với cậu con trai: "Đây là bác Khoa, nhà thơ, bạn học của mẹ đấy." Không ngờ, thằng bé đúng bằng tuổi tôi khi làm bài thơ này, bộp luôn một câu: "Ai chứ bác Khoa thì con biết rồi. Bác ấy chuyên làm thơ con cóc". Bà mẹ hoảng quá, vì không chuẩn bị cho cái tình huống như thế, hơn nữa, bạn của mẹ, lại là khách quý, vừa chân ướt chân ráo đến nhà mà con thì bổ luôn vào mặt khách một lưỡi búa của ông...Tầm sét. Cô bạn rất bối rối, còn tôi thì vô cùng sung sướng. Tôi bảo "Không phải mẹ cháu là bạn bác mà chính cháu mới đúng là bạn bác. Cháu nói cho bác nghe xem bác đã làm thơ con cóc như thế nào?". Thằng bé hỏi "Thế bác có biết bài thơ con cóc không?". "Bác biết. Con cóc trong hang, Con cóc nhảy ra. Con cóc ngồi đấy, Con cóc nhảy đi". Thơ con cóc là thơ nói điều hiển nhiên, ai cũng thấy, chẳng cần phải nhà thơ phát hiện. "Bác có bài thơ y hệt bài "Con cóc". Đấy là "Con bướm vàng". Kia là con cóc từ xa đến, nó ngồi đấy rồi nhảy đi, đây là con bướm vàng nó cũng từ xa đến, rồi bay đi, nghĩa là chẳng có gì khác nhau cả. Chỉ khác là bác đã gắn cho nó đôi cánh của con bướm và bác cứ tưởng nó là con bướm. Thực tình nó vẫn chỉ là con cóc thôi... Tôi rất phục cháu bé ở Hải Dương đó. Bằng tuổi nó, tôi chỉ làm được những câu thơ ngớ ngẩn, chứ đâu đã có được ý kiến riêng, đặc biệt là ý kiến khác mọi người. ý kiến của cháu, đối với tôi là một sự phát hiện mới. Tất nhiên, lớn lên, cháu sẽ hiểu, khi con cóc có đôi cánh của con bướm thì con cóc cũng đã không còn là con cóc nữa rồi.

Khi viết anh có nghĩ mình sẽ trở thành nhà thơ - và là một thần đồng thơ không?

Hoàn toàn không. Tôi viết như chơi, không hề có ý thức gì. Năm 1968, khi gặp Xuân Diệu, tôi mới biết làm thơ rất vất vả, chứ trước đó một ngày tôi viết đến 3, 4 bài. Sở dĩ thời đó tôi viết được nhiều, cũng vì mọi người khi xem thơ tôi in trên báo, lấy làm lạ và đến nhà chơi rất đông, không ít người không tin, cho là người lớn gà, nên yêu cầu tôi làm thơ tại chỗ. Ngay cả nhà văn Lý Biên Cương, bạn thân của anh Minh đến nhà , cũng yêu cầu tôi làm thơ tặng. Tôi viết luôn :"Anh đi xe lết cao cao, dừng xe ở cửa anh vào nhà em, mắt anh đeo cặp kính đen, xe anh cũng chẳng có đèn có chuông". Kỷ niệm này, anh Lý Biên Cương vẫn còn nhớ. Đấy là thơ con cóc, tả anh Cương đúng như hôm anh ấy đến nhà, nhưng loạng quạng thế nào lại ra ông thiến lợn. Nhiều bài trong tập "Góc sân và khoảng trời" sau này cũng viết trong trường hợp như thế. Viết theo yêu cầu đã tạo cho tôi thói quen của một người sáng tác chuyên nghiệp khi vẫn còn bé tý. Nghĩa là không phải viết ngẫu hứng. Mà nói thật, tôi chẳng thấy hứng gì khi bắt tay vào viết. Có người bảo làm thơ phải có hứng, điều đó với tôi rất xa lạ. Tôi cứ viết, viết ào ào, rồi hứng đến sau.

Thưở ấy, anh đã đọc thơ của anh mình, nhà thơ Trần Nhuận Minh chưa? Anh có ngưỡng mộ thơ của anh mình và mong muốn sau này sẽ trở thành một người như anh ấy không?

Ngưỡng mộ thì không hẳn, vì thời đó bác Minh cũng ở vị trí khiêm nhường lắm. Chẳng ai để ý đâu. Ngay tôi, tôi cũng không để ý. Sau này, có người đọc bác Minh, vẫn đọc theo ấn tượng cũ. Đấy là điều rất thiệt cho bác ấy. Thơ Trần Nhuận Minh bật lên từ thời kỳ đổi mới. Tôi cho đó là môt cuộc lột xác. Mà lột đến ba lần, từ Nhà thơ và hoa cỏ, đến Bản xô nát hoang dã và gần đây là 45 khúc đàn bầu của kẻ vô danh. Bác Minh đã đổi mới thành công vì găm được không ít thơ mình vào tâm trí người đọc. Trong hai anh em, nếu chỉ nhìn ở mảng thơ, tôi nghĩ rằng, bạn đọc sau này chỉ nhớ đến Trần Nhuận Minh thôi chứ không nhớ đến cậu Khoa đâu. Còn trước đổi mới, anh ấy chỉ lòe nhòe lẫn trong đám đông. Nhưng trong đời, với tôi, anh ấy là một tấm gương sáng về tất cả mọi phương diện, đặc biệt là sự hiếu học và lòng đam mê sách. Tôi khôn lên được nhờ tủ sách của anh ấy. Còn tủ sách của tôi thì rất vớ vẩn. Tôi không đọc, mà đọc thẳng tủ sách của anh Minh. Anh ấy đi dạy học ở Quảng Ninh, có khi nửa năm mới về, nhưng chìa khoá tủ sách vẫn để ở nhà, anh ấy bí mật nhét vào ruột bức tượng M. Gorki đặt trên nóc tủ. Thế là tôi cứ lôi sách của bác ấy đọc. Đặc biệt là những cuốn sách cấm. Hồi ấy sao mà nhiều sách cấm thế. "Vào đời" và "Hai trận tuyến" của Hà Minh Tuân. Hai cuốn này thì cũng bình thường thôi. Tôi đặc biệt thích "Bỉ vỏ" của Nguyên Hồng, "Số đỏ", "Giông tố" của Vũ Trọng Phụng, "Thi nhân Việt Nam " của Hoài Thanh, "Núi đồi và thảo nguyên " của T. Aimatop, "Truyện ngắn A. Sekhop" có lời giới thiệu của Nguyễn Tuân. "Đỏ và Đen" của Standan...Đấy đều là sách cấm. Anh Minh bọc rất cẩn thận. Ngoài ngăn sách đó, còn có một dòng chữ của bác Minh: "Sách cấm. Đài báo nói là sách độc hại". Chính vì thế mà tôi tò mò đọc và thấy hay đến lạ lùng. Tôi đọc đến hàng ngàn cuốn sách khi còn ở tuổi cấp I, cấp II. Tôi học là học ở trong sách chứ không phải học ở nhà trường. Trường thì có gì đâu, nhất là trường trong chiến tranh và lại ở một làng quê còn nhiều lạc hậu. Đến bây giờ quê tôi vẫn còn rất lạc hậu. Tôi có chút nào nhích hơn so với bè bạn là nhờ ở sách thôi. Trí khôn của loài người nằm hết ở trong sách. Vì vậy, đọc càng nhiều càng tốt, bất kể đó là loại sách gì. Bởi thế, tôi rất mừng khi gần đây, NXBKĐ đã in rất nhiều sách không phải viết cho trẻ con để cho trẻ con đọc. Điều ấy là rất tốt và rất đúng.

Nhà thơ, nhà báo nào là người đầu tiên viết bài về thần đồng thơ Trần Đăng Khoa?

Người đầu tiên viết bài về tôi là anh Nguyễn Nghiệp ở Nhà xuất bản Giáo dục, sau đó là ông Hồng Nhu ở báo Quân đội Nhân dân. Hồi đấy, anh Nguyễn Nghiệp, được Bộ trưởng Nguyễn Văn Huyên giao cho việc về nhà tôi kiểm tra xác minh xem có đúng tôi làm được thơ không. Anh ở nhà tôi đến nửa tháng, cùng sống, đi cất vó, câu cá, cùng đến trường, cùng dự các buổi sinh hoạt...nói tóm lại là "ba cùng", và chứng kiến những vụ sát hạch của các thày ở Ty Giáo dục Hải Hưng và các vị khách vãng lai. Bản báo cáo của anh với Bộ trưởng, cũng là bài báo viết về tôi, in trên báo Người giáo viên nhân dân. Anh Nguyễn Xuân Khánh cũng viết một bài mấy kỳ in trên báo Thiếu niên Tiền phong "Cháu ngoan Bác Hồ, cậu bé làm thơ".

Anh có sưu tập các bài báo viết về mình không?

Hồi đó tôi không biết, vì báo không đến nhà. Chỉ khi nào tôi có thơ in thì người ta mới gửi báo biếu. Nhưng hồi đó sướng lắm. Chỉ có một bài in, là được báo biếu liên tục 6 tháng. Chỉ cần hai bài in đã có một năm báo để đọc. Tôi in bài chủ yếu trên báo Thiếu niên tiền phong, Văn Nghệ, Văn Nghệ Quân Đội. Sau này, đọc những luận văn, luận án của các bạn sinh viên, nghiên cứu sinh, họ thu thập thông tin mới biết các bài báo viết về mình như thế. Chứ hồi đó thì tôi không biết gì cả. Cho đến nay, đã có hơn 20 luận án tốt nghiệp đại học, cao đẳng, luận án Tiến sĩ về các sáng tác của tôi.

Trở thành một nhà thơ "nhí" nổi tiếng có ảnh hưởng nhiều đến việc học tập của anh không?

Thật ra hồi đó tôi cũng không biết mình nổi tiếng đâu, thật sự thế đấy. Phải nói thẳng ngày xưa tôi học không giỏi, bởi rất tài tử. Khi đi học tôi chỉ có một cuốn vở, viết lộn tùng phèo tất cả vào đó, vở hết thì thay cuốn khác. Chẳng có nề nếp trật tự gì cả. Rồi cứ thế nhét vở vào túi quần mà đến lớp. Cho nên chỉ kiểm tra vở sạch chữ đẹp là tôi bị loại khỏi danh sách học sinh tiên tiến. Vì học sinh tiên tiến không được có điểm 7. Hay tập làm văn cũng thế. Tôi rất khốn khổ để luyện câu văn theo khuôn mẫu nhà trường để trở thành học sinh giỏi văn Toàn Miền Bắc (Hồi đó đất nước bị chia cắt, nên Học sinh giỏi chỉ thi nửa nước thôi). Tôi 2 lần thi đều đoạt giải cao (Giải nhất và giải nhì). Sau này, khi ra trường, để phấn đấu thành một nhà văn, tôi cũng rất khốn khổ trong việc thoát ra khỏi những câu văn theo phép tắc học trò. Ở ta, nhà trường và đời sống là một khoảng cách rất xa nhau. Đó là nỗi bất hạnh của người đi học.

Anh khó chịu hay hãnh diện khi là "người của mọi người"? Anh thích tất cả mọi người đều biết đến mình và gọi mình là thần đồng chứ?

Chẳng hay ho gì khi đi đâu cũng có người cứ chỉ chỉ chỏ chỏ. Có người lại còn tò mò kiểm tra xem mình có đuôi hay không, mình ...ị cứt vuông hay cứt tròn. ( Xin lỗi)...Có không ít ông khách đến ở nhà tôi hàng tuần liền, khi đi mới tiết lộ như vậy. Khiếp quá! Sướng nhất là được làm một người vô danh.

Mệt mỏi như thế, anh có phải gồng mình lên để xứng đáng với vai trò một nhân vật luôn bị "người ta trông vào"?

Tôi không ý thức lắm đâu. Tất nhiên là các anh chị phụ trách cũng rất hay nhắc nhở cần phải thế này, thế kia và tôi luôn luôn được uốn nắn.

Anh có "biện pháp" gì đối phó với tình trạng luôn bị kiểm tra, sát hạch ấy?

Thoạt đầu tôi rất khó chịu. Nhưng rồi quen dần. Quen lại thấy hay hay. Nhờ thế mà tôi trở thành người viết chuyên nghiệp ngay từ khi còn bé

Bây giờ anh có cảm thấy mệt mỏi như ngày xưa không?

Nói thế này có lẽ hơi khó tin, nhưng ngày xưa tôi như thế nào, thì bây giờ vẫn như thế.

Lúc nào cậu bé Khoa cũng nghĩ đến việc phải tìm ra tứ thơ, câu thơ hay, cho ra mắt bài thơ mới chăng?

Không phải thế. Tôi không yêu thơ đến mức thế đâu. Khi cần viết thì viết. Nếu cảm thấy chán thì thôi. Tôi rất tự tin và không bị tác động bởi dư luận nhuốm đầy mầu sắc cảm tính. Tôi rất biết là mình đang ở đâu.

Anh có thể cho biết mình ở đâu?

Tôi vẫn là mình, vẫn là Trần Đăng Khoa.

Hình như anh đã từng viết trường ca và bị nhà thơ Xuân Diệu " bóng gió" là...không nên đẻ như gà?

Tôi viết trường ca rất sớm. Trường ca đầu tiên viết khi học lớp 4 và trường ca cuối cùng viết năm 1974, khi đang học lớp 10. Sau đó, tôi giã từ trường ca, vì không có nhu cầu viết nữa, chứ không phải vì Xuân Diệu chê. Xuân Diệu không thích trường ca. Ngay trường ca "Đường tới thành phố", tác phẩm đặc sắc nhất của Hữu thỉnh, Xuân Diệu cũng phủ nhận rất quyết liệt. Không phải lúc nào Xuân Diệu cũng đúng.

Người ta bảo anh là nhà thơ nhí được hai cây đại thụ trong làng thơ Việt Nam là nhà thơ Tố Hữu và nhà thơ Xuân Diệu"đỡ đầu", điều đó khiến anh thấy mình may mắn?

Tất nhiên rất may mắn, vì có Xuân Diệu tôi mới ý thức hơn nữa cái gọi là lao động văn chương. Tôi hiểu nghề văn là nghề lao động khổ sai. Làm một nhà thơ lớn đến như Xuân Diệu mà tôi thấy ông cũng chẳng sung sướng gì. Vì thế, nghề văn là nghề chẳng có gì đáng để kiêu ngạo, ngay cả khi anh đã rất thành đạt.

Thưở bé anh là cậu bé tự tin, dạn dĩ, hay xấu hổ? Cậu Khoa ngày đó có giống với Trần Đăng Khoa bây giờ?

Tôi thưở trước y hệt như bây giờ, không khác gì đâu. Có chăng, thuở đó mình là thằng bé con, còn bây giờ là một lão già. Bởi thế, bây giờ, con người tôi hợp với khuôn mặt tôi. Còn hồi đó, nhiều người bảo tôi là ông cụ non. Tám chín tuổi đã đi nói chuyện thơ. Nhiều hội nghị chẳng dính gì đến văn chương cũng mời Trần Đăng Khoa đến, giành cho mấy tiếng đồng hồ để đọc thơ và nói chuyện. Có những hôm tôi phải đứng lên ghế mới cao ngang micrô, nói chuyện và trả lời các câu hỏi của độc giả. Nghĩa là tôi y hệt như bây giờ.

Khi nhận được những lời mời đi nói chuyện thơ trước rất đông người trong các cuộc hội nghị, anh chuẩn bị bài phát biểu trước không?

Không. Vì biết thế nào mà chuẩn bị. Tôi cứ nhìn vào thính giả mà nói. Buổi nói chuyện như thế nào là do khán giả quyết định. Khi họ chán là phải đổi chương trình ngay. Không đổi được thì phải rút ngay. Mà phải rút lui trước khi họ chán.

Nhiều người nói anh có trí nhớ tuyệt vời, nhưng hình như đó là trí nhớ biết "nhớ những điều nên nhớ và biết quên những điều đáng quên"?

Điều đó cũng đúng chỉ một phần thôi, bởi ngay cả những cái rất dớ dẩn tôi vẫn nhớ. Nhớ đến không thể xoá đi được. Điều tôi khó nhớ nhất, là những cái cứ bàng bạc, cứ kẽo cà kẽo kẹt một cách nhạt nhẽo. Còn những cái thật hay hoặc thật dở thì tôi nhớ ngay. Nhớ tắp lự. Tôi ớn nhất là những cái cứ nhàn nhạt. Những cái ấy không thể nhớ được. Có học rồi cũng quên.

Anh có làm thơ tặng các thiếu nữ hay đọc thơ lúc nói chuyện riêng với họ không?

Tuyệt nhiên không. Thậm chí tôi rất dị ứng với những anh như thế. Tôi thấy họ không bình thường.

Xin tò mò hỏi anh ...tỏ tình như thế nào khi yêu?

Tôi là một người rất bình thường, nên trong chuyện yêu đương cũng thế, chẳng có gì đặc biệt để đem khoe với bạn. Có người nghĩ tôi là một anh chàng rất lãng mạn, lại có người nghĩ tôi rất nhà quê, thậm chí là rất ngớ ngẩn. Có ông còn viết Trần Đăng Khoa đi Tây mang theo cả can nước mắm, khi về nhà nhớ nước mắm quá lão tu luôn nửa chai. Rồi lão đánh quả mấy thùng khăn quàng đỏ. Đấy, trong con mắt của một số người, tôi hiện lên rất bệnh hoạn.

Có lẽ vì anh thông minh quá mà người ta không thể bắt được "kênh" của anh?

Cũng chả phải. Có lẽ người ta quen nghĩ dân văn chương là những người không bình thường, hoặc quá lập dị, hoặc quá ngớ ngẩn. Rồi cứ uốn mọi chuyện theo cái khuôn định kiến có sẵn ấy. Thế nên rất buồn cười.

Đọc lại những bài thơ viết khi còn nhỏ, anh nghĩ gì? Anh cho mình sẽ viết hay hơn như thế, nếu trở lại tuổi thơ không?

Theo tôi, chúng ta không nên đặt vấn đề như thế. Không nên bắt ông già làm một đứa bé con. Cũng như không thể bắt con voi bé lại thành con kiến và rồi hy vọng con kiến lại có cái đầu của con voi.

Nghĩa là anh không muốn trở lại làm một thần đồng như thưở trước?

Không ai có thể trở lại làm trẻ con một lần nữa. Thời đó đã xong rồi. Hay dở gì thì cậu Khoa cũng đã hoàn thành xong nghĩa vụ của cậu ấy.

-Trong những chân dung văn học mà anh đã công bố, có bao nhiêu phần trăm sự thật và bao nhiều phần trăm sự gần-giống-cái-thật?

- Nói đến sự thật là một vấn đề không mấy đơn giản, nhất là đối với việc sáng tác văn học. Vì cùng một sự việc, có thể tôi nhìn khác bạn. Và bạn thì nghĩ khác tôi? Điều ấy là rất bình thường. Bởi vậy không thể lấy mắt tôi ra làm tiêu chí, làm thước đo để đánh giá cách nhìn của bạn. Tôi rất tôn trọng sự trung thực, nhất là trung thực với chính mình. Tôi thường viết đúng như những gì mình thấy, mình nghĩ. Vốn là người làm báo và cũng say mê với nghề báo, nên tôi có nhiều tư liệu rất tốt, gần đây, làm chương trình về một vài nhà văn đã khuất, các bạn bên truyền hình đã sử dụng không ít những tư liệu của tôi. Tôi quay phim các nhà văn cũng vì lòng yêu mến, ngưỡng mộ, muốn giữ lại hình bóng của họ trên cõi thế. Chỉ đơn giản vậy thôi chứ cũng chẳng có mục đích nào khách. Tôi rất tiếc không kịp quay Xuân Diệu, Chế Lan Viên và một số nhà văn khác mà tôi yêu mến. Hồi các cụ còn sống, nước mình khổ quá. Bây giờ có muốn ngắm gương mặt các cụ cũng chịu. Thế nên sau này, có điều kiện, tôi cứ ghi lại. Ghi rồi để đấy. Cái gì sử dụng được thì sử dụng. Cái gì chưa sử dụng thì để ở dạng tư liệu. Có cuộc đối thoại, tôi chép từ băng ghi âm ra (hiện băng tôi vẫn còn giữ, và đã chuyển sang đĩa CD), vậy mà khi sách ra, có ý kiến phê phán, quy chụp, thế là người ta chối từ, bảo tôi bịa, tôi đã nhét vào miệng họ chứ họ không nói như thế. Tôi thấy chán quá. Vừa chán vừa buồn cười.

-Những tác phẩm văn học mà mà anh đang đọc trong thời điểm này? Và nó có tác động lên anh không?

- Tôi đọc rất nhiều. Ngày nào cũng đọc. Tôi rất thích Mạc Ngôn. Anh có hai cuốn dịch sang ta đều vào loại rất hay. Cuốn "Báu vật của đời" còn có đôi chút cường điệu, chứ "Đàn hương hình" thì nhuần nhuyễn từ đầu đến cuối. Trong bể sách hiện nay, nói thực với bạn, tôi chỉ thấy có hai cuốn đó là đáng đọc thôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, Mạc Ngôn là một trong những nhà văn lớn nhất của hành tinh này ở chính thời điểm này. Tôi phục Mạc Ngôn một phần, còn phục hơn là phục các nhà lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc. Họ đã đổi mới đúng. Nhờ thế mà trong một khoảng thời gian rất ngắn, Trung Quốc đã thực sự trở thành một quốc gia hùng mạnh trên tất cả mọi lĩnh vực. Riêng văn học và điện ảnh, chúng ta thấy quá rõ. Suốt ngày, dân mình xem phim Trung Quốc. Tất nhiên, đó mới chỉ là hàng chợ của họ thôi. Nhưng hàng chợ, họ làm cũng giỏi vô cùng. Còn văn học thì một trong những đại biểu của họ là Mạc Ngôn. Mạc Ngôn lại là một nhà văn còn rất trẻ. Anh cùng trang lứa với chúng tôi. Thế mới hãi. Đọc anh, không biết các nhà văn khác thế nào, chứ tôi thì tôi sốt ruột lắm. Sốt ruột và đau đớn. Tại sao cũng da vàng mũi tẹt như mình mà sao lão làm được những việc lớn như thế, mà mình thì cứ bi bét mãi. Trong cuộc hội thảo gần đây về tiểu thuyết, có nhà văn bảo: "Rồi chúng ta sẽ có những Mạc Ngôn". Tôi không tin. Không phải vì nhà văn chúng ta kém tài, mà vì chúng ta thiếu một cái gì đó. Cái đó lại nằm ngoài chúng ta.

- Hiện nay ở ta, hình như đang có một hiệu ứng Mạc Ngôn. Nhiều cây bút bắt chước Mạc Ngôn, trước đây thì bắt chước R. Marquez.

- Tôi không phải kẻ vọng ngoại. Xin bạn hãy lưu ý cho điều ấy. Và cả anh em mình nữa, nếu họ có tiếp thu những tinh hoa của nhân loại thì cũng nên xem là điều bình thường và nên khuyến khích chứ đừng vội quy kết. Tuy thế, học được cái hay của thiên hạ cũng chẳng dễ đâu. Gần đây, tôi có đọc một cuốn tiểu thuyết của một nhà văn cũng chưa phải là già. Cuốn sách nghe đồn có vấn đề. Tôi đọc và thấy nó chẳng có tội vạ gì cả. Nó chỉ có mỗi một tý nhược điểm là ...không hay. Thế thôi. Nhiều trang sa vào dung tục và đọc cứ thấy bẩn bẩn. Tôi kêu thì tác giả bảo: "Ông đã đọc Mạc Ngôn và R. Marquez chưa? Mạc Ngôn toàn vú vê. Marquez toàn cởi truồng. Bà Hồ Xuân Hương của ta cũng đâu có kém". Tôi thật sự kinh ngạc. Hoá ra ông bạn tôi chẳng hiểu gì Mạc Ngôn và cũng không biết gì về các bậc tiền bối. Quả trong tiểu thuyết Trăm năm cô đơn của Marquez có nhân vật là một cô bé quanh năm cởi truồng. Cô cởi truồng từ khi còn bé cho đến lúc thành một thiếu nữ xinh đẹp. Đó là một vẻ đẹp thánh thiện, đến nỗi chẳng ai để ý đến việc cô cởi truồng. Thế rồi một buổi trưa, cô đang tắm thì có tiếng động ở khe liếp phía sau. Cô quay lại. Có một ánh mắt đàn ông đang nhìn trộm. Thế là cô sợ quá, vội đưa tay che ngực rồi co người bay vút lên trời qua kẽ ngói thủng ở trên nóc nhà tắm. Cái chi tiết người bay qua kẽ ngói này quả là phi lý, nhưng người đọc lại không thấy phi lý, thậm chí lại có cảm giác rất thật. Đây là cái thật cao hơn sự thật. Khi bị nhìn trộm, vẻ đẹp của cô bé không còn thánh thiện nữa, nó đã bị nhuốm bẩn mất rồi. Không còn chốn nương náu nên cái đẹp phải "biến " thôi. Toàn bộ những chi tiết cởi chuồng là sự chuẩn bị cho cú bay ngoạn mục này. ông bạn tôi dường như chỉ học được phép cởi truồng và lại cứ tưởng cởi truồng là R. Marquez. Nhầm. Tinh hoa của Marquez chính là cái phép bay qua kẽ ngói thủng...

Có người bảo, người đàn ông ngoài 40 tuổi Trần Đăng Khoa bây giờ chỉ là cái bóng mờ của cậu bé con 8 tuổi Trần Đăng Khoa xưa kia. Anh nghĩ sao về nhận định này?

Chẳng ai yêu Trần Đăng Khoa bằng tôi và cũng chẳng có ai ghét Trần Đăng Khoa bằng tôi. Chính vì thế mà tôi rất hiểu ...bố con lão. Tôi có thể thành thật nói với bạn rằng, chẳng bao giờ lão già Trần Đăng Khoa lại là cái bóng mờ của thằng bé con Trần Đăng Khoa mà phải ngược lại mới đúng. Nhân đây, tôi cũng muốn nói thêm rằng, đừng nên lấy trẻ con làm thước đo người lớn, vì nó rất phản khoa học. Muốn so sánh phải so cùng cấp độ. So cậu Khoa với bạn bè cùng trang lứa với cậu, là những tác giả nhí nổi tiếng thời ấy, như Cẩm Thơ, Hoàng Hiếu Nhân, Nguyễn Hồng Kiên, Chu Hồng Quý, vv... hoặc nới rộng hơn, so cậu với mấy thi sĩ thuộc bậc đàn anh của câu, là những tác giả cùng nổi tiếng thời ấy xem bây giờ họ sống và viết ra sao, chứ sao lại so sánh giữa cô bé 8 tuổi với người phụ nữ trưởng thành. Chưa nói đến những vấn đề cao siêu, chỉ riêng cái ai cũng nhìn thấy ngay là cơ thể đã hoàn toàn khác nhau rồi. Nếu lấy cô bé 8 tuổi làm thước thì sẽ thấy người phụ nữ vô lý đùng đùng. Bởi trước kia sao nó nhẵn nhụi phẳng phiu thế mà bây giờ thì lại gồ ghề, lồi lõm thế. Đúng là một cơ thể có bệnh u bướu rồi. Đâu ngờ, chính những đường nét gồ ghề "bệnh tật" ấy lại chính là vẻ đẹp mê hồn của họ. Nếu không tin, bạn cứ thử đi hỏi giới mày râu mà xem! Thiên đường đấy!

Có người còn bảo nhà thơ Trần Đăng Khoa "về hưu" lúc 10 tuổi, anh nghĩ sao? Anh có cảm thấy cay đắng và khó chịu khi nghe người khác nói vậy không?

Tại sao lại cay đắng và khó chịu? Đó là một câu ông Trần Mạnh Hảo đề cao tôi. Mà đề cao hơi quá đáng, vì ông xếp tôi ngang với Thánh Gióng, Thánh Gióng 3 tuổi đã về hưu còn tôi 10 tuổi (nghĩa là tính đến năm 1968) đã xong một sự nghiệp, thế thì kinh quá còn gì ! Có lời đề cao nào hơn như vậy? Rồi còn bao thứ lão làm sau "hưu" nữa chứ. Khiếp quá!. Mấy ai được như thế?

Mỗi năm, các nhà xuất bản đều in đi lại những bài thơ thiếu nhi của anh, nhưng thơ người lớn của anh thì xuất hiện ít hơn, nếu không nói là không được như vậy?

Nhà xuất bản Kim Đồng chỉ in thơ thiếu nhi của tôi. Còn thơ người lớn thì Nhà xuất bản Văn hoá, Nhà xuất bản Thanh niên, Nhà xuất bản Văn Học in đi in lại trong các tuyển tập. Tôi không tách ra thơ người lớn và trẻ con. Đơn giản, nó là thơ của một tác giả, là thơ một đời. Mỗi lần in lại, tôi lại bổ sung thêm. Tôi in gộp luôn vào một cuốn để bạn đọc có dịp so sánh thơ tôi ở cả hai thời.

Dù không trở lại được thời trẻ con nữa, nhưng dường như anh đang muốn lại là Trần Đăng Khoa thuở bé trong lĩnh vực văn xuôi?

Nói thật, tôi rất yêu văn xuôi. Vì văn xuôi nói được rất nhiều điều. Tôi không phải là người viết cho thiếu nhi đâu, bởi khi viết, tôi không nghĩ đến thiếu nhi, cũng không nghĩ đến một lứa tuổi cụ thể nào.

Xin tò mò được hỏi, thưa anh, thủơ bé anh có hay nói dối không?

Có lúc, tôi cũng phải nói dối, vì không thể khác được. Chính bây giờ tôi chân thật hơn nhiều. Bây giờ, tôi nói thực, có kẻ ác ý lại bảo tôi là Thằng Cuội. Còn khi đó tôi nói dối người ta lại gọi tôi là cháu ngoan. Hồi đó, sống dễ bị dị nghị lắm. Chỉ cần thật tâm nhận xét về ai đó, nhất là chê ai đó, là dễ thành kẻ kiêu ngạo. Mà đã kiêu ngạo thì là đồ bỏ đi rồi, thế nên, đôi lúc, tôi cũng phải nói dối. Người ta hỏi cháu thích thơ ai? Tôi thường nói cháu thích chú Chế Lan Viên chất trí tuệ, thích chú Tố Hữu chất trữ tình, thích anh Phạm Tiến Duật nét hóm hỉnh... Mỗi người đều có một nét riêng đáng yêu, và cháu yêu tất cả, cháu thích tất cả. Thật ra thì tôi cũng có thích người này hoặc người kia hơn nhưng không thể chê hoặc nói thật ra được. Có lần, bác Hồ Thiện Ngôn làm ở TW Đoàn, ngươì tôi coi như bố về nhà tôi ba tháng để giám sát xem có đúng là thằng Khoa làm được thơ hay người khác làm hộ. Bác Hồ Thiện Ngôn về nhà tôi ngót một tháng và cũng xét nét tôi cũng kỹ hơn những người khác. Bác cùng sống với tôi, cùng tham gia với những sinh hoạt của tôi. Cùng theo tôi dự những buổi tiếp xúc với công chúng. Lúc đó, Bộ Y tế có mở một Hội nghị của Ngành. Hội nghị sơ tán ở huyện Gia Lộc, Hải Dưong. Bác Phạm Ngọc Thạch cũng về dự. Lúc bấy giờ, tôi mới học lớp 3, nhưng đã in khá nhiều thơ, nên được Hội nghị mời đến đọc thơ, nói chuyện thơ suốt hai tiếng đồng hồ. Bác Phạm Ngọc Thạch mừng lắm. Bác tặng ngay tôi một món quà, bác gọi là món quà nhỏ. Đó là cái hộp đựng thuốc lá và cái bật lửa bằng xăng. Bác còn giơ cao món quà bật lên ngọn lửa cho mọi người thấy. Bây giờ mà nghĩ lại, có thể có người sẽ thấy buồn cười, vì ông Bộ trưởng Bộ Y tế, một thầy thuốc lừng danh mà lại mang cái hộp thuốc lá với bật lửa tặng trẻ con. Người lớn muốn khuyến khích trẻ con hút thuốc lá chăng? Nhưng bác Thạch có gì ở trong túi đâu, mà bác lại muốn biểu hiện tấm lòng yêu con trẻ của mình. Hộp thuốc và bật lửa là vật dụng đáng giá nhất mà bác có. Những năm đó, dân mình nghèo lắm, đến cả Bác Hồ cũng rất nghèo. Tôi đứng dậy đáp lễ: " Cháu cảm ơn bác đã tặng cháu món quà nhỏ này. Cảm ơn bác đã tin thế hệ trẻ, đã trao cho thế hệ chúng cháu ngọn lửa cách mạng này. Chúng cháu thề sẽ mang ngọn lửa cách mạng âý đến đích cuối cùng, là xây dựng dựng thành công chủ nghĩa xã hội ngay trên chính quê hương nghèo khó của chúng ta, chứ không phải ở một thiên đường nào khác". Cả hội nghị vỗ tay rầm rầm, cho đó là câu nói hay. Nhưng tôi thì ngượng. Tôi biết mình đã nói dối. Vì ngọn lửa Cách mạng làm sao lại có thể đốt được bằng xăng. Nó đã được thắp sáng bằng tâm hồn, trí tuệ và xương máu của rất nhiều thế hệ, nên nó thiêng liêng lắm chứ không thể phàm tục như ngọn lửa xăng được. Xuống hội trường, bác Hồ Thiện Ngôn bảo: "Con nói hay lắm. Nhưng vẫn còn một chút sơ xuất. Con biết sơ xuất chỗ nào không?. Con lại gọi đấy là món quà nhỏ...". "Dạ, cháu nhắc lại câu bác Thạch nói, chính bác bảo đấy là món quà nhỏ...". "Người ta gọi là món quà nhỏ, nhưng mình nhận quà, mình lại phải nói đấy là món quà to lớn...". Bác Hồ Thiện Ngôn đã dạy tôi như thế. Bây giờ thì tôi hiểu tấm lòng bác Ngôn, bác dạy tôi trân trọng tấm lòng của người quý mến mình. Nhưng lúc ấy, tôi không hiểu được thế, chỉ nghĩ bụng: "Mình đã là một thằng nói dối, nhưng người lớn còn nói dối hơn..."

Bây giờ, khi đã có con gái, anh có mong con gái mình cũng sẽ là một thần đồng thơ như bố ?

Không. Cháu là con gái, nên tôi muốn cháu có một đời sống bình thường. Chỉ những người bình thường mới có hạnh phúc thứ thiệt. Thơ ca đâu có phải là cái gì ghê gớm mà cả mấy bố con phải phụng sự, theo đuổi. Nhà chỉ cần có một người làm thơ đã là quá đủ rồi. Ba đứa con của ông anh tôi, có đứa nào đi theo nghề của bố và chú đâu. Thậm chí chúng còn nhìn bố và chú như hai lão hâm hâm, hai lão hấp lìm.

Bây giờ, anh đã có nhiều thời gian để chiêm nghiệm lại những bài thơ của mình, anh thấy có bài thơ nào, câu thơ nào anh cảm thấy ngượng nhất mà không nói ra không? Ví dụ như câu: " ngu xuẩn nhất nhì - Là tổng thống Mỹ". Sau này anh đã phải sửa lại?

Có một nhà phê bình, gần đây trong một cuộc hội thảo, cũng bảo tôi nên giữ câu thơ như cũ cho có tính lịch sử. Khổ lỗi, tôi có phải là nhà sử học đâu. Tôi chỉ tuân theo giá trị đích thực của nghệ thuật thôi. Câu ấy sau này tôi có sửa, không phải vì mối bang giao của ta với Mỹ. Tôi muốn giữ cho hơi thơ được tự nhiên, trong sáng, hợp với không khí đồng dao của toàn bài chứ không phải vì Tổng thống Mỹ. Nói về Tổng thống Mỹ lúc ấy như thế, đến bây giờ vẫn đúng. Tổng thống Mỹ có thể thông minh ở đâu đấy, vì không thông minh thì chắc nhân dân Mỹ chẳng bầu ông ta, nhưng việc đánh Việt Nam, giết hại hàng ngàn trẻ con vô tội trong những năm chiến tranh thì không thể gọi là một việc làm thông minh được. Nếu ông Nich xơn sáng suốt thật sự thì ông ấy đã chẳng ngã ngựa giữa đường. Nhưng để lại câu thơ ấýy, cả bài mất đi sự hồn nhiên. Đây là cuộc chơi chỉ có chó mèo, cào cào châu chấu mà Tổng Thống Mỹ không thể can dự vào được. Sự có mặt của ông ta lại làm hỏng cuộc chơi.

Tại sao anh lại lấy tên tập thơ là Góc sân và khoảng trời?

Góc sân và khoảng trời không phải là độc quyền riêng của cậu Khoa. Trong đời, ai cũng có một góc sân và một khoảng trời. Góc sân là nơi ta chập chững bước những bước đầu tiên. Còn Khoảng trời là cái đích cao rộng mà ta cần phải vươn tới

Với anh, "góc sân" nào đã sinh một thần đồng thơ Trần Đăng Khoa? Và "khoảng trời", đích đến của nhà thơ là ở đâu? Từ góc sân ấy, anh đã đạt đến khoảng trời của mình chưa?

Khoảng trời của tôi chính là độc giả. Tôi rất mừng là bây giờ tôi có một lượng độc giả rất đông. Bằng cớ là năm nào sách tôi cũng in đi in lại và in với số lượng lớn và nối bản cũng nhiều. Đấy không phải là những tập thơ cũ, mà là những cuốn sách mới. Cái đích của tôi, khoảng trời tôi cần vươn đến là chinh phục độc giả đương đại. It nhiều, tôi cũng đã làm được điều ấy. Không chinh phục được độc giả đương đại thì đừng hy vọng sự đồng cảm của độc giả tương lai....

Hình như tuổi thơ với hình bóng cậu bé thần đồng quá lớn, nên sau này mỗi khi nói về mình, anh đều cố ý tếu táo, cười cợt bản thân cho hình bóng ấy "nhẹ vía"?

Không phải đâu. Đó chỉ là đánh giá của một vài người theo lối phê bình quán tính, phê bình a dua, chứ tôi thấy cậu Khoa ngày xưa cũng bình thường thôi. Câu thơ mà người ta cứ khen cậu: Ngoài thềm rơi chiếc lá đa, tiếng rơi rất mỏng như là rơi nghiêng" thực ra chỉ được có một chữ, là chữ ‘mỏng". Đó chỉ là câu thơ viết bằng tai. Loại thơ ấy, vung tay là viết được. Sau này tôi viết "Tiếng chuông ngàn tuổi tỏ mờ trong mây" , hay "Tháng năm lừng lững đi qua" thì cũng vẫn bút pháp ấy. Tôi lại thích những câu không thể dùng tai mắt mà viết được. Đại loại: Cái còn thì sẽ còn nguyên - Cái tan thì tưởng vững bền cũng tan... Hoặc Mái gianh ơi hỡi mái gianh - Ngấm bao mưa nắng mà mà thành quê hương. Đó mới là những câu thơ không dễ viết. Đó toàn là những câu thơ viết thời "về hưu" đấy. Vì thế, tôi thấy chẳng có gì phải sợ cái cậu Khoa thời cậu ta vẫn còn "đương chức".

Ước mơ lớn nhất của anh bây giờ là gì?

Tôi đã nói trong bài thơ "Gửi bác Trần Nhuận Minh": Giờ thì em đã chán - Những vinh quang hão huyền - Chỉ muốn làm mây trắng - Bay cho chiều bình yên...Tôi không õng ẹo, làm duyên làm dáng. Tôi nói rất chân thành đấy. Với tôi, danh tiếng là vô nghĩa. Rất vô nghĩa.

Cũng trong bài "Gửi bác Trần Nhuận Minh" này, anh còn nói: "Bao nhiêu là giun dế- Đã khiêng vác em lên - Tên tuổi em xủng xoảng - Những mõ ran trống rền..." anh đã gửi gắm rất nhiều nỗi niềm về đời thơ của mình?

Cũng có người khó chịu về mấy câu thơ ấy. Họ tưởng tôi gọi độc giả là giun dế. Khổ lắm! Thượng đế đâu lại là giun dế được? Đấy chính là những nhân vật của thơ tôi thuở nhỏ. Cũng vì không muốn hiểu lầm mà tôi đã phải chú thích rõ như vậy ở cuối bài rồi. Chính giun dế, ếch nhái, kiến đen, chó vàng đã công kênh cậu Khoa, đúc cậu ta thành người nổi tiếng, thành cả "Thần đồng". Nhưng đấy chỉ là "Thần đồng" của ... giun dế thôi nhé!...

Cảm ơn nhà thơ Trần Đăng Khoa!


Đăng ngày 04/09/2008

Ý kiến về bài viết
Gửi bởi: Trịnh Mạnh - 04/09/2008

Bài phỏng vấn khá thú vị. Mặc dù hình như bài này cũng đã in ở đâu đó rồi


Gửi bởi: Xuân Đức - 04/09/2008

Hì hì..chắc là đăng rồi bạn ạ. Xài đồ cũ ấy mà..


Gửi bởi: Bạn đọc - 04/09/2008

Thời buổi "gạo châu, củi quế" ta "làm thịt" lão Khoa kiếm tý ông Đức hè. Chắc đắt hàng lắm đây. Tôi giúp ông một tay nhé.


Gửi bởi: Nguyễn Kỳ - 04/09/2008

Trần đăng Khoa có biệt tài trả lời phỏng vấn. Gần đây, trên Việt Namnet cũng có cuộc trò chuyện của Khoa và Nguyễn Quang Thiều về vấn đề chấn hưng đất nước. Bài cũng khá hay, nhưng tôi vẫn không thích bằng bài trả lời phỏng vấn này. Khoa có cái nhìn khách quan và sòng phẳng. Sòng phẳng với cả chính bản thân. Ông Xuân Đức nên có một chuyên mục dành cho những bài phỏng vấn hay. Vì ở ta, không phải ai cũng biết phỏng vấn và cũng không phải ai cũng biết trả lời phỏng vấn. Tôi ớn nhất là nghe các quan chức trả lời phỏng vấn. Nó vô bổ và nhạt nhẽo.


Gửi bởi: Xuân Đức - 04/09/2008

Gửi bạn đọc : Đã bảo là hạn hán mất mùa mà, đành nhai tạm rơm khô vậy. Ha..ha..

Xin thông báo thêm : Từ 5 giờ chiều đến tận lúc này là 10 giờ rưỡi đêm tôi mới vào được mạng đấy. Viettel ơi là viettel !


Gửi bởi: Xuân Đức - 04/09/2008

Cảm ơn bạn Nguyễn Kỳ. Nhưng mà có ai phỏng vấn ai thì mới mở ra chuyên mục chứ, chẳng lẽ tôi kiêm luôn chức này. Tôi cũng có tâm lý như bạn. Phỏng vấn thì người hỏi phải hay và người trả lời cũng phải hay. Còn như..như bạn nói ở trên ấy đấy, thà đừng nghe còn hơn.


Gửi bởi: Lê Ngọc Hoàn - 04/09/2008

Cám ơn ông Đức đã đưa bài phỏng vấn khá hóm của Trần Đăng Khoa. Thông minh. Sắc sảo. Đáo để. Hài hước. Quá quắt. Đọc thích


Gửi bởi: Lê Đức Đoàn - 04/09/2008

Tôi rất thích đọc những bài trả lời phỏng vấn của TĐK. Cứ thấy Khoa ở đâu là tôi tìm đọc. Tôi thấy văn ông này và phỏng vấn ông này hay hơn thơ ông ấy. Luôn có những bất ngờ. Nhưng người ta có dạo bảo ông này ái nam ái nữ. Chẳng biết hư thực thế nào. Hình như ông Đức có chơi với TĐK. Trên trang Web của ông có treo ảnh vơ con TĐK. Nhưng con ông K có giống ông K không, hay giống ông Xuân Đức?


Gửi bởi: Tễu - 04/09/2008

Cảm thương là bác Đăng Khoa

Một mình bác mọc những ba cái...vòi

Này Thơ, này Truyện, này Đời

Cầu mong bác có nắm xôi thàng Bờm

Hở hang nên lắm kẻ dòm

Dập dìu khách khứa om xòm vào ra

Lão Trang cắt tiết bác Khoa

Bao nhiêu kiến gió bay ra chia phần...


Gửi bởi: BICH VÂN - 05/09/2008

Kính nhờ nhà văn Xuân Đức chuyển máy dòng đến Trần Đăng Khoa

Rất mừng khi thơ thẩn trên mạng lại gặp TĐK. Anh còn nhớ Bích Vân Tu La (Liên Xô) không?Vân múa ba lê cùng học với Lê Vi rồi sang xuất khẩu ở nhà máy may mặc TraiKa ấy. Em đã xây dựng gia đình và có hai cháu. Vào vườn lan cua bác Xuân Đức mới biết ông anh hoành tráng như thế. Em vãn lặng lẽ theo từng bước chân anh qua những bài viết của anh trên mạng. Cả nhà em đều hâm mộ anh. Chúc anh luôn may mắn, hạnh phúc. BV


Gửi bởi: chaudh - 05/09/2008

Anh Khoa ơi hỡi anh Khoa

Lắng nghe thiên hạ người ta nói gì

Đường đường một đấng nam nhi

Thế mà bao chuyện thị phi…dông dài

Nước mắm tu cả nửa chai

Kiêu căng, khệnh khạng, gái trai mập mờ…

Thần đồng từ thuở còn thơ

Vác cây thánh giá bao giờ mới thôi?

Thông minh, sắc sảo tuyệt vời

Cua đồng lột xác nên trời đất ghen

Xót anh chút phận… thuyền quyên
Cành hoa đem ném vào thuyền lái buôn (hi,hi…)

Thuyền đầy chẫu chuộc, ểnh ương

Ộp à ộp oạp anh còn lạ chi

Hở hang biết lấy gì che

Thôi về hưu sớm (cà) dái dê ta trồng…


Gửi bởi: Tễu - 05/09/2008

GỬI CHÁU ĐỒNG HƯƠNG

Cháu ơi đừng có ghẹo sư

Lão Khoa xuống tóc đi tu lâu rồi

Thế gian còn mỗi Tễu thôi

Tuy già nhưng vẫn hơn mười trai tơ

Tễu đang thấp thỏm mong chờ

Một nàng như cháu- Bốn mùa bướm hoa

Tễu đeo đến mấy rổ cà

Tiếc không chỗ cắm. Biết là cậy đâu?

Cháu thì xúng xính sang giầu

Đất đai bát ngát mỡ mầu bao la

Hảo tâm mở lượng sơn hà

Cho ta một dúm, trồng cà dái dê...


Gửi bởi: Bạn đọc của TST - 06/09/2008

Tôi định xẻ thịt "lão Khoa" lôi "lục phủ, ngũ tạng" ra cho ruồi nó bâu, lão cũng người như chúng ta sao mà lão sướng thế. Tức. Nhưng thôi. Tha. Tối mai 07/09/2008 để lão còn lên truyền hình trực tiếp buổi phát sóng đầu tiên của VOVTV Đài tiếng nói Việt Nam mà lão vừa nhậm chức giám đốc đã ông Đức ạ. TST thơ mộng quá, thành chốn cho người ta đong đưa. Ông coi chừng thằng cha Tễu nó cuỗm mất Cháu đồng hương của ông đi đấy. khe...khe...


Gửi bởi: Lão Trang - 06/09/2008

Chào bạn đọc của TST. Mới đi xa về, còn mệt quá. Cảm ơn bạn đã ghé. Tối nay sẽ bàn cách phong tỏa chú Tễu sau.


Gửi bởi: Vũ K Trường - 06/09/2008

Cha Tễu ghê thật. Không biết cha chui từ đâu ra. Thông minh. Quái. Hài hước. Và rất nhanh nhạy. Ông Đức cho anh em biết thêm thông tin về thằng cha này. Tốt nhất nhờ cô cháu đồng hương nhử bắt hắn. Đem lão về TST triển lãm. T


Gửi bởi: Xuân Đức - 06/09/2008

Bác yên tâm, tôi đã có phương án truy tìm. Cháu đồng hương không biết được đâu.


Gửi bởi: Tễu - 07/09/2008

Tễu nào đâu có cách xa

Cứ ra Phường Rối thế là gặp thôi

Múa cùng Rối, chán mớ đời

Lộn sòng về múa với người xem sao

Có ông như đấng anh hào

Lù lù hóa chỉ cái bao đựng tiền

Có em như một nàng tiên

Thịt thừa, óc thiếu chẳng nên thân người

Lão Trang tài mạo tót vời

Trầm luân dở khóc dở cười thảm thương

Thôi tìm về chốn văn chương

Ma đưa lối, quỷ dẫn đường khiếp kinh

Đến như bác Nguyễn Văn Linh

Còn khuyên mình tự cứu mình. Hỡi ôi!

Thôi về với mẹ ta thôi

Hóa ra Phường Rối là nơi yên bình

Trúc xinh cứ ở đầu đình

Còn anh ôm một một khối tình ới a!

Lúc vui ghẹo bác Đăng Khoa

Lúc buồn, ôm cháu tên là Đồng Hương

Tưởng người hóa lại khói sương

Dẫu là Tiên thật cũng phường ma chơi

Hỡi ai lạc dưới gầm trời

Có về Phường Rối với tôi thì về!

Khe!

Khe!

Khe!


Gửi bởi: Còi - 07/09/2008

Cậu ơi, con đang bí cần cậu giúp đây. Gần ngày 22/12 rồi bạn bè nhờ làm chương trình văn nghệ có đủ thơ, ca, nhạc, múa. Mọi tiết mục khác ok cả rồi chỉ còn thơ nữa thôi cậu ạ. Cậu giúp con đi. Con rất thích bài thơ của cậu. Con không thuộc chính xác nữa, kể cả tên bài thơ là gì nhưng ý thơ thì rất tuyệt với ý tưởng dựng tiết mục đọc song thơ trên nền nhạc. Song thơ nam nữ. Con sẽ nhờ nhạc sỹ Hoàng Thành viết nhạc, có 2 giọng đọc ấm áp lắm cậu ạ, chỉ tiếc là bài thơ con không còn thuộc chính xác nữa. Cậu giúp con nhé. Trong bài thơ ấy có câu thế này nhé: “Võng níu cây, cây níu rừng, rừng níu vào núi thẳm. Ta gửi đời ta trong đội ngũ trùng trùng”. Nhanh lên cậu nhé. Con đang “đánh quả” đây. Và nhân đây con nhờ cậu treo giá ai bắt được chú Tễu hay chọc ngoáy TST con hậu tạ một con lợn đúng bằng trọng lượng thằng cha ấy, tự tay con xẻ thịt, làm món khao cả làng Trúc Sơn Trang.


Gửi bởi: Cậu XĐ - 07/09/2008

Chụi rồi Còi ơi. Bài đó cậu viết đã quá lâu rồi, mà lại viết để biểu diễn chứ không phải in nên giờ mất tiêu rồi. Đã rất nhiều người hỏi mà chịu.


Gửi bởi: Còi - 07/09/2008

Thế thì con sẽ cố nhớ lại in lên để cậu xem nhé. Tối nay con sẽ lục lại trí nhớ. Cnán quá, con cũng bắt đầu lẫn thẫn rồi cậu ạ.


Gửi bởi: Bùi Tâm - 07/09/2008

Trang của Xuân Đức rất hay. Nó có hai phần. Âm và Dương. Phần Dương có nhiều bài hay như loạt bài của Trần Đăng Khoa và về Trần Đăng Khoa, phần thơ Hữu Thỉnh, Xuân Đức, Trần Nhuận Minh, Lưu Quang Vũ. Truyện Nguyễn Văn Thọ. Nhưng phần Âm lại tuyệt vời. Phần ảo của Chú Tễu, cháu Đồng Hương và nhiều kkhách nữa . Tuyệt vời


Gửi bởi: Xuân Đức - 07/09/2008

Cảm ơn bạn Bùi Tâm ! Bạn đã có lời khen như vậy thì hãy tham gia vào cho xôm. Bạn tham gia phần dương cũng được mà phần âm càng tốt.


Gửi bởi: Lê Sơn - 07/09/2008

Đọc các bài của ông TĐk cũng đã hay, nhưng đọc những bài "bình loạn" của Chú Tễu lại còn thú vị hơn nữa. Trang này rất thú vị. Tôi ngờ Tễu là một tài năng có danh đấy. Vứt mặt nạ ra Tễu. Chúng tôi đều rất quý mến và hâm mộ ông!


Gửi bởi: Tễu - 07/09/2008

GỬI BÁC LÊ SƠN

Cái bác này kỳ thật

Em chỉ là Tễu thôi

Bác bắt bỏ mặt thật

Để rồi đeo…mặt người

Mặt người dù lộng lẫy

Nhưng đâu còn là em

Bỏ thật, chơi đồ giả

Giữa ngày mà đi đêm

Em cắn rơm lậy bác

Quyết không chơi trò người

Cả đời em chỉ muốn

Cứ làm thằng Tễu thôi


Gửi bởi: Cậu Đức - 07/09/2008

Còi ơi, cứ nhất trí như con đã nhớ đi. Thiếu câu nào cũng được, chả quan trọng đâu. Cậu không post lên đây nữa.


Gửi bởi: Còi - 08/09/2008

Cơ bản là đúng phải không cậu, mà con hỏi là cậu quên thật à? Hay cũ quá rồi cậu không thích nữa. Con còn thuộc mang máng nhiều bài của cậu nữa, hôm nào con vào TST đọc lại cậu xem rồi để con chép lại tất cả những bài thơ của cậu mà con rất thích ấy nhé. Nếu có tuyển tập thơ cậu thì cho con một cuốn đi. Tội. Nhiều khi cứ lẩm nhẩm mà không tài nào nhớ nổi câu tiếp theo. Lâu quá rồi. Ví như bài có câu này mà con không biết nó là tên gì

Có những điều khó nói hết cùng em.

Bởi trời đất bốn bề iên ắng quá

Như dấu ngoặc khép đoạn đời thương nhớ ...còn nữa.

Thôi, cậu không thích, con không ép đọc nữa. Nếu không còn nhớ thì tiếc thật. Tiếc đứt ruột và tự dưng thấy dận cậu quá.


Gửi bởi: M - 08/09/2008

Cháu có thể khoanh vùng "thổ địa" nơi chú Tễu sinh ra và lớn lên đấy. Dựa vào một số chữ dùng trong thơ như "lậy = lạy; ma chơi = ma trơi...) thì đích thị là người miền Bắc rồi. haha. CHú Đức cứ giăng lưới ở khu vực đó nhé!!! Chúc chú nhanh tóm được "địch".

PS: Nhưng mà chú Tễu ơi, cháu thực sự phục chú đấy. Nói thật, cháu cũng không muốn chú bị "tóm" được đâu. Cháu thích chú mãi là chú Tễu như vậy đấy. Tễu này thật thông minh.


Gửi bởi: Xuân Đức - 08/09/2008

Còi ơi, cậu quên hết rồi, nhưng con nhắc đến đâu cậu lại mường tượng nhớ đến đó. Khi nào rỗi con nhớ thêm nhé. Có bài cậu không post lên mạng nhưng lại lưu vào máy hết đấy.


Gửi bởi: Lão Trang - 08/09/2008

Nhắn chú Tễu : Cháu đồng hương phải nhập viện rồi ( vì cảm thôi, có thể sưng phế quản mà cũng có thể cảm vì thơ Tễu đấy. Nếu Tễu có nhắn gì thì nhắn lên mạng, Lão Trang chịu khó nhắn vào điện thoại cho chaudonghuong.


Gửi bởi: Tễu - 08/09/2008

Cháu Đồng Hương mà nhập viện

Chắc là "tháo" nỗi niềm riêng

Một khối lặng thầm cháu gánh

Trời vênh, đất cũng trao nghiêng

Của trời lại trả cho đất

Chạnh lòng thương Lão Trang thôi

Răng móm phều phào ru cháu

Trăng liềm nghiêng một vành nôi

*

Có ai? Ồ ra Chú Tễu

Rẽ mây, tìm lối lên trời...


Gửi bởi: chaudh gửi chú Tễu - 10/09/2008

gửi chú Tễu:

"Cháu ơi đừng có ghẹo sư

Lão Khoa xuống tóc đi tu lâu rồi..."

Có mà tu...hú chú ơi

Chùa nào chịu nổi sư thầy...như Khoa

Lên chùa để quảng cáo cà

Dái dê to, mập, dài đà...gang tay

(Niết bàn thoang thoảng hương bay

Sen hồng chen với hương cà dái dê...)

Cháu đây vốn ở thôn quê

quanh năm chỉ khoái trồng cà... pháo thôi

Giòn, dai...2 bận mỗi ngày

Bé nhưng dùng miết cũng ...say chú à.

Ham chi cà của Lão Khoa

Đã mềm lại chậm (thu hoạch)

Ui cha

Chán phèo!

Trời trong veo, nước trong veo

Ta buông mái chèo, hờ hững buông câu

Sông không sâu, nước không sâu

Khoảng trời năm ấy biết đâu bây giờ ?...

Những câu thơ, những vần thơ

Lẫn vào đâu giữa đôi bờ nhân gian

Trăng lên, trăng đứng, trăng tàn...

Trong lòng ta một vầng trăng mãi tròn...


Gửi bởi: Tễu - 10/09/2008

Tưởng rằng cô cháu đi đâu?

Bãi sim, vệ cỏ, ruộng dâu, rãnh bừa...

Tưng tưng cô cháu lên chùa

Tháo tung dải yếm, thả bùa ghẹo sư

Bấy lâu khép kín phòng tu

Mấy xuân cũng cỗi, mấy thu cũng già

Lão Khoa đã đốt cà sa

Thử xem bụt ốc vồ ma thế nào?

Trời lao đao, đất lao đao

Giữa ngày, chẳng biết lối nào mà ra

Chính Khoa muốn hoá Phụ Khoa

Lão Trang mụ mẫm trước toà thiên nhiên

Cháu mê cà pháo...chỉ thiên

Đã dai, còn dẻo, lại bền...Khiếp chưa!

Thảo nào Trang Lão hoá dưa

Cái tay héo trước, cái ...bừa héo sau

Toà thiên nhiên vẫn mỡ màu

Thành dưa, vẫn muốn được nhàu hơn dưa....

Đầm đầm một trận mây mưa

Trúc Sơn Trang lại vào mùa sơn trang...


Gửi bởi: Huy Hòa - 11/09/2008

Thơ Tễu quá hay. Bài nào cũng điêu luyện. Uyển chuyển. Tình tứ. Dânh đá. Đểu cáng. Khả năng sử dụng ngôn ngữ quá tinh xảo. Tễu là ai vậy? Ông Đức nên khám phá danh tính kẻ giấu mặt này?


Gửi bởi: gửi chú Tễu - 12/09/2008

Giá mà cháu tài như chú

Thì ta quyết đấu tay đôi

Nhưng cháu toàn thơ...con cóc

Đành bỏ của chạy lấy người.

Cháu về với Lão Trang thôi

Được cưng như thời tấm bé

Cắt trăng làm võng... ru hời...

Già thường yêu nhiều hơn trẻ.

he,he...


Gửi bởi: KHÁN GIẢ - 12/09/2008

Anh Xuân Đức ơi,

Cứ như ý tứ mà suy, Tễu ta lại dùng các từ: TRAO NGHIÊNG= CHAO NGHIÊNG;lại thêm thơ Tễu không có sai dấu hỏi, ngã, điều mà dân khu ta hay mắc lỗi kinh niên; lại thêm nữa thể loại thơ cũng đa dạng, giọng lưỡi cũng điêu toa, đích thị cha Tễu này là dân Hải Dương, suy tiếp ra Tễu=>Khoa. Cái thằng hồi đi học sỹ quan còn dám bỏ gác...đấy chứ ai


Gửi bởi: Xuân Đức - 12/09/2008

Suy thế thì chết cha chú KHOA rồi. Hết việc rồi hay sao mà hắn lại mang hắn ra chưởi : Chính Khoa muốn hóa phụ khoa ?


Gửi bởi: Tễu - 12/09/2008

Bỗng đâu Tễu hoá Thần Đồng

Đang thằng thoắt cái thành ông, thành bà

Đang Phụ Khoa hoá Chính Khoa

Một đầu lại mọc đến ba cái đầu

Hỏi rằng Phép lạ ở đâu?

Lưỡi thày bói có phép màu Liêu Trai!

Ai khen chú Tễu có tài

Khác nào dái Ngựa thì dài hơn Dê

Chập chờn bến Lú, sông Mê

Mải vui khéo đứt lối về như chơi

Ốc kia lấy đít ngắm tròi

Nhoáng nhoàng lẫn lộn biết người hay ma!


Gửi bởi: Yến Nhi - 12/09/2008

Đọc Chú Tễu, đôi lúc tôi cũng ngờ ngợ không biết cha nào mà thông minh, quái quỷ, mà lại dùng các thể thơ rất linh hoạt, mà rõ ràng là thơ ứng tác. Nhưng chắc chắn không phải Khoa, vì những ngày chú Tễu tung hoành trên TST thì TĐK đang lo phát sóng kênh truyền hình của Đài TNVN, lão không về nổi với vợ con, không có thời gian lướt web. Khoa hẹn tôi đến phỏng vấn, tôi và mấy phóng viên đến, lão mời vào phòng,xin lỗi sẽ trở lại và rồi rốt cuộc chúng tôi phải ra về vì lão không bứt ra được một phút nào. Chắc chắn Tễu không phải K, vì nếu K đóng vai Tễu, thì dù có hài hước cũng không rủa độc mình như thế, còn viết nhầm lỗi chính tả thì ai cũng có thể mắc, nhất là dùng vi tính. Nhà văn nhầm lỗi nhiều lắm. Cần tiếp tục tìm danh tính Chú Tễu


Gửi bởi: Thằng Tễu - 13/09/2008

Việc chi mà phải săn tìm

Tìm săn như thể bắt chim trong...chuồng

Nhạt phèo quanh cảnh văn chương

Buồn tênh thì lại lột truồng bác Khoa

Tanh bành xẻ thịt bóc da

Tưởng người, ngắm kỹ lại là ma chơi (Chơi chứ không phải trơi- Thi pháp riêng của Tễu)

Khiếp kinh là cái cõi người

Chỉ tình yêu vẫn tốt tươi bốn mùa

Ngày làm mấy trận mây mưa

Bãi sông, vệ cỏ, rãnh bửa, mả hoang...

Tìm đâu? Đó chính Thiên Đàng

Cháu Đồng Hương- Rực rỡ nàng Tây Thi...


Gửi bởi: Thằng Tễu - 13/09/2008

GỬI CÔ CHÁU

Tưởng rằng cháu bỏ của

Của cháu cuỗm theo người

Biết chạy đâu cho thoát

Loanh quanh trong gầm trời

Lão Trang thành cóc cụ

Ngồi trong xó tối thui

Cái tay thì đã héo

Cái chày thì vẫn tươi

Chẳng cần dùng chày đập

Lão ngáp cũng táp ruồi

Cháu mà về chốn ấy

Tự mình dâng miếng mồi

Ngoẻm! Ngoẻm!

Tươi!


Gửi bởi: Lão Trang - 13/09/2008

Lệnh truy bắt :

Tững lẫn ấn tiên phong
Tễu hô phong hoán vũ
Cầm thiên binh vạn mã
Vây bắt cháu đồng hương.

Bỗng đâu cháu biến mất
Như có phép tàng hình
Quân lính đâm ngơ ngác
Quay lại bắt tướng mình

Phải truy cho ra Tễu
Dù ẩn tích mai danh
Cứ xé toang gánh hát
Tát cạn đáy thủy đình

Lão treo vàng nghìn lạng
Ai bắt được hắn ta
Giải về Trúc sơn trại
Hầm với thịt chú Khoa.

Ha..ha..


Gửi bởi: THẰNG TỄU - 13/09/2008

Chuyến này có tiệc to rồi

Trúc Sơn Trang ngả mấy nồi xáo ...voi

Cho luôn thằng Tễu chầu trời

Om thòm trống trận, bời bời cờ bay

Tễu ôm cháu phắn lên mây

Thủy đình tát cạn chỉ đầy rong rêu

Lão Trang vấp phải bùa yêu

Tay teo, chày cũng bị teo mất rồi

Thôi đành đãi khách xáo voi

Gia tài lão chỉ còn...vòi nước trong


Gửi bởi: Bạn đọccủa TST - 13/09/2008

Tễu ơi là Tễu ơi, quá quắt nó vừa vừa thôi. Lão Trang mà bắt được thì lão phanh thây, xẻ xác bươu đầu lên ngọn Trúc bây giờ Tễu ơi...Cái giọng của Tễu có lẫn được với ai đâu mà cứ tớn lên thế. Khiếp. (nhờ ông Xuân Đức nhắn với Tễu)


Gửi bởi: Thantho - 13/09/2008

Vui, tếu cũng là hay
Trêu chọc phải có tay
Đúng liều, đúng gia vị
Món đưa ra ngày ngày.

Chuyện đời, chuyện yêu đương
Chuyện mát xa mát gần
Chuyện chày và chuyện cối
Kể cả thơ và văn

Vừa tầm vừa khẩu vị
Để tiêu hoá dần dần

Thử xem món quá mặn
Thử một món dài dài
Đến ngon, cũng thành ngán
Đến thơm cũng bốc mùi

Xem chừng vui có cữ

Trêu vui, cũng tuỳ thôi!


Gửi bởi: Thantho - 13/09/2008

Cái đau của người khác
là cái đau của ta
đau đớn ở thân xác
Có đau mới biết a

Bảy mươi chưa hết què
Bảy mươi chưa hết đui

Không cùng trong cảnh ngộ
Thì thôi đừng đùa vui

Cùng vui chuyện văn chương
Vui với cả đời thường
Buồn khi chiều ngậm đắng
Buồn khi phải tha phương

Thơ hay cùng thưởng thức
Cùng vui khi hạnh phúc
Đời đau cùng sẻ chia
Nỗi đau không riêng nữa

Đó mới là

Tri kỷ...




Gửi bởi: THẰNG TÊU - 14/09/2008

Nếu cho Tễu Cháu Đồng Hương

Tễu này xin tự lột truồng, nộp thân

Thích chi Trang Lão cứ mần

Hoặc đem giềng mẻ, hoặc giần nhừ xương

Nhưng không có Cháu Đồng Hương

Hành tinh này hóa thành chuồng thú hoang

Trách chi Tễu đã làm càn

Một tàn lửa lạnh mưu toan đốt giời

Máu điên chẳng tại Tễu tôi

Tại cô cháu bỏ cõi người đi hoang

Mấy lời nhắn gửi Lão Trang

Mong về quần tụ dưới hàng cờ xưa...


Gửi bởi: Lão Trang - 14/09/2008

Sẵn sàng Lão lộ tính danh

Cháu đồng hương để Tễu lần dấu riêng

Nhưng vì tai vách mạch rừng

Cư dân mạng khắp bốn phương ngó nhòm

Nếu như Tễu đã sẵn sàng

Thì ta trao đổi bằng đàng I-meo ?


Gửi bởi: TỄU - 14/09/2008

CÕI TIÊN

Gửi cô em Đồng Hương

Lão Trang sắp bán em rồi

Chạy đâu cho thoát lưới trời được đây

Thôi thì tay ở trong tay

Cõi người cùng vái, ta bay về giời

Thủy đình để nhái nó bơi

Trúc Sơn Trang để cho người sơn trang

Có anh rồi lại có nàng

Ở đâu, đó hóa thiên đàng mà em

Thôi nào hãy quẳng áo xiêm

Vứt đi mặt lạ, Cõi Tiên chẳng cần

Việc ta, ta cứ việc mần

Phòng ta thành một cõi Xuân bốn mùa


Gửi bởi: TÊU - 14/09/2008

GỬI HẠ GIỚI

Gửi các lão Thân Thơ, Bạn đọc TST

Xin đừng trách Tễu nhung nhăng

Chẳng ai thương Lão Trang bằng Tễu đâu

Bây giờ gò đống nương dâu

Nhìn đâu cũng nhuốm một màu Sơn Trang

Cháu Đồng Hương chính là nàng

Nàng là con của Lão Trang. Tuyệt vời

Xót lòng một giọt máu rơi

Lão Trang muốn gửi cho người xứng danh

Tễu tuy quê ở Thủy Đình

Chốn ao tù vẫn tung hoành bấy nay

Bây giờ Rồng đã gặp Mây

Bõ công ngày tháng lưu đày thế gian

Cảm ơn những tấm lòng vàng

Các người đùm bọc Lão Trang bao ngày

Vườn văn ta lại xum vầy

Dẫu là cõi ảo vẫn say lòng người

Cầu mong hoa cỏ tốt tươi

Con người sống với con người yêu thương...


Gửi bởi: Người qua đường - 14/09/2008

Qua đường...thấy thật là hay

Trúc Sơn, đọc mãi mà say quên về...

Rất thú vị khi nghe các tài thơ ứng đối sắc sảo, thông minh và văn hóa. Nếu có một diễn đàn thơ ...kiểu này e hay hung hè ?


Gửi bởi: Lão Trang - 14/09/2008

Thằng cha Tễu thật là điêu
Giao kèo chưa kí đã liều xưng em.
Lại rủ rê trốn lên tiên
Không là kẻ cướp cũng tên buôn người.
ơ này, cháu đồng hương ơi
Đừng nghe mật ngọt mà xơi chết ruồi
Bao giờ thấy rõ mười mươi
Đôi bên hai mặt một lời hãy theo..
Tễu là giồng giống tuồng chèo
Than vay, khóc mướn..chớ liều cả tin.


Gửi bởi: Gởi Trung Thu chú Tễu - 14/09/2008

Đồng hương không phải là nàng

Thì Tễu đây hóa thành chàng bê đê.

Chú Tễu quê thật là quê

Cà pháo lại gặp d...dê một loài.

Hi hi hi....


Gửi bởi: Nguyệt - 14/09/2008

Chiều nay chủ nhật nhặt mưa

Nguyệt mới phát hiện quê mùa xấu ghê

Đồng hương đáo để chọc quê

Làm hằng nga lại bê đê mất rồi

Bữa nay trăng giận thật thôi

Xuân Hương tái thế thị ni chẳng vừa

Quạt kia mấy góc rõ chưa

Quạt ni mấy góc để trừa Tễu tra

Xót xa bánh nước trôi ra

Cho chú Tễu nhắm nhớ pha nước lèo

Miền quê mình vẫn còn nghèo

Quạt nan mát hạ bánh xèo ấm đông

Trời mênh mông đất mênh mông

Lỡ trêu chú Tễu bù công chị "đồng"( chị đồng hương)

Hi hi hi lấy mặt mo úp mặt thôi.Em phải trả đũa chị đồng hương cho hả dạ.Dâu QT mà đáo để ghê.Chắc ông xả không nghe chị đối đáp chớ không thôi ảnh hổng tha cho chị đâu nha.

Cảm ơn bài thơ chị đã tặng.Bữa nay em về phe chú Tễu để cho chị quê luôn.Em sẽ kéo chú Đức về phe em nữa nhất cự li nhì cường độ mà.Chuẩn bị chiến đấu nha.He he he.Bye.

Nói vậy chứ em buồn lắm nên vào mạng lấy nguồn vui ấy mà.Nếu là chị thì càng tốt em khỏi phải dè dặt nhưng mà em vẫn tức.Bât đền chị đó.LO HỐI LỘ KHÔNG THÔI EM SẼ LÀ ĐỒNG MINH CHÚ tỄU ĐÓ.


Gửi bởi: TỄU - 14/09/2008

NÓI RIÊNG VỚI VỢ HIỀN

Bố già mình lú mất rồi

Hay con mẹ Tú nó nhồi mấy bi

U mê còn thấy được gì

Nhoáng nhoàng sấp ngửa nửa bi nửa hài

Anh đây nào có đơn sai

Giao kèo bố thảo trong ngoài đều xem

Thế mà thoắt trắng thành đen

Vu anh trộm cướp lại tên buôn người

Sự đời đến thế thì thôi

Thế gian đổ một trận cười. Khổ không

Đôi ta Mây đã gặp Rồng

Giờ thành mèo mả gà đồng với nhau

Thôi em hãy nén nỗi đau

Bố già. Mình trước rồi sau cũng già

Bố con ruột thịt trong nhà

Không chung chén rượu cũng là người dưng

Nào em hãy rót rượu mừng

Bố khùng bố cứ việc khùng có sao

Người già như đĩa dầu hao

Đèn khuya biết tắt lúc nào mà hay

Còn ta tay đã trong tay

Ngoài kia trời đất cũng say cùng mình...


Gửi bởi: Phạm Quy - 14/09/2008

Hỡi ai ! có bị quáng gà

Sao vào Quảng Trị buôn cà dái dê

Cà dê sao ế rẻ ghê?

Rao từ Hà lội rao về thôn quê

Cà dê trồng dọc bờ đê

Nơi dòng suối ấm, tiểu khê bốn mùa

Cà dê dầm với tôm chua

Sợ rằng chú tểu bỏ chùa mất thôi

Bác Trần mà lên chùa ngồi

Chắc rằng thêm những mười chùa "bà Đanh"

Tểu ơi ! sao mang họ Trần

Thần đồng thuở ấy rành rành chớ ai

Làm thơ, tán gái đại tài

Mần luôn nước mắm nửa chai ấy mà

Hêt thơ sao đi bán cà

Khéo mà trượt ngã "trặc cùi" nghe...cha


Gửi bởi: Lão Trang - 15/09/2008

Tễu ơi ta bảo Tễu này
Tễu về Sơn trại, Tễu cày với ta
Vui chi cái chốn phồn hoa
Mặt thì đeo nạ, người thoa phấn hồng
Tự cho là chốn tiên bồng
Toàn quân trốn chúa, lộn chồng xưa nay
Sơn trang có hồ nước đầy
Gió trời lộng thổi, cỏ cây ngát vườn
Lại còn có Cháu đồng hương
Chân dài, ngực nở, eo lưng nõn nà..
Lão đây tự biết thân già
Chẳng cần Tễu rủa cũng đà dầu hao
Dầu hao rồi tắt khi nào
Giang san một cõi rơi vào Tễu thôi.
Đừng ngu mà bay lên trời
Gặp ông "ùm" là tiêu đời, Tễu nhe !

khe..khe..


Gửi bởi: chaudonghuong - 15/09/2008

Hai ngày cháu bận tí việc

Không ghé được quán để xem

Ui chao! tưng bừng hết biết

Yêu thương lai láng phát thèm.

Chú Tễu tung hoành ngang dọc

Công khai tán tỉnh Đồng hương

Được yêu ai mà chẳng thích

Nhưng thề cháu chẳng lấy chồng

Còn vì sao không lấy chồng thì đã có lý do rất chính đáng:

Khi độc thân…

Thuở trời đất nổi cơn gió bụi

Phụ nữ khác xưa rồi, quan niệm cũng khác xưa

Họ coi đàn ông là giống… khó ưa

Rồi tuyên bố những lí do không lấy chồng rất chi là…khiêu khích:

Khi không chồng chẳng việc gì ta phải giả vờ e ấp

Trước mặt nhà chồng để được tiếng nết na

Ta đâu cần vì ai mà vất vả học cách nấu món cá sốt cà

Nếu thèm-ta cứ việc dông xe về nhà mẹ ta là…khoẻ nhất!

Khi độc thân ta đâu phải đợi ai đến khuya rồi gào lên uất ức:

“Ông đi với con nào mà về trễ thế kia ?”

Y học đã chứng minh bệnh xì-trét rất ghê

Không những nhanh già mà còn mau chết!

Khi không chồng cửa nhà ta sạch đẹp

Ta đâu phải hằng ngày lang thang từ phòng này sang phòng kia

để nhặt lon bia, tàn thuốc lá rơi đầy

Rồi một ngày đẹp trời bỗng lòi ra từ gầm tủ một chiếc giày

Lẫn với tất mốc xanh, mốc đỏ…

Khi không chồng ta vô tư ngủ

Đâu phải nửa đêm giật mình vì tiếng khò khò như kéo gỗ, mùi bia…

Ta đâu có nghĩa vụ phải ôm “viên gạch hồng” nóng bỏng giữa trưa hè

Với trăm thứ râu ria khó chịu.

Khi không chồng ta mặc gì là do ta lựa chọn

Đâu phải ngại một tên bụng to đang lôi thôi ngái ngủ gầm ghè:

“Cô đi đâu mà ăn mặc thế kia?

Cứ tửơng như mình còn trẻ lắm!!!”

Khi độc thân ta tha hồ chê chồng con Y già, chồng con B ngớ ngẩn

Mà chẳng đứa nào có cơ hội chê ta

Khi không chồng thứ 7, chủ nhật ta ngủ thả ga

(Mà đâu cần dậy sớm hộc tộc đi chợ, cửa nhà, cơm nước…)

Ta cứ việc nằm dài nghe bình yên chim hót

Trưa làm một tô mì gói thế là xong

Mà chẳng nghe ai lẩm bẩm, cằn nhằn: “ Có vợ kiểu này chắc chết!”

Khi độc thân ta vô tư ngồi ở tiệm cà phê mơ màng lướt Nét

Đâu phải ngược xuôi đi mua quần đùi rồi lo chật rộng sao đây?!

Khi độc thân ta có thể chỉ tay

Đuổi một tên: “ Cút ra khỏi nhà em ngay lập tức!”.

Khi độc thân ta muốn tắm và ca hát bao lâu tuỳ thích

Mà chẳng lo ai nhảy vào nhờ trăm thứ linh tinh…

Rồi phì phéo nhả ra khói thuốc lá hôi rình

Mất cả mùi oải hương, hoa hồng vương trên tóc.

Khi không chồng ta được nghe vô vàn lời đường mật

Em là Nữ hoàng, là vì sao đẹp nhất của đời anh

Ta chẳng bao giờ bị gán cho những từ khủng khiếp như “Sư tử”, “Yêu tinh”

Hoặc “Mụ phù thuỷ nhà anh” rồi “hàng hết date”…

Khi không chồng ta đâu cần phải kiểm tra di động của “hắn” và cảnh giác

Những cái tên như Ba mù, Bốn lé, Năm cà…

Bởi có thể đó là mật danh của các nàng do hắn bịa ra

Để qua mặt ta, kiểu lừa quân địch.

Khi không chồng ta ôm ti-vi và chọn kênh tuỳ thích

Mà đâu phải miễn cưỡng xem trò đấm bốc, đua xe…

Ta vô tư tán chuyện với bạn bè, chơi nhóm, uống bia…

Mà không lo sẽ có ngày toà gọi…

Khi độc thân ta thiếu gì cơ hội

Mà chẳng cần gọi ai là chồng, ông xã, phu quân…

Những danh từ không hấp dẫn đã đành mà lãng mạn cũng không

Nghe là đã thấy không khí chiến tranh và khói thuốc.

Nói tóm lại

Khi độc thân ta muốn lấy chồng lúc nào chẳng được.

He, he...


Gửi bởi: TỄU - 15/09/2008

GỬI BÁC PHẠM QUY

Tên bác là Phạm Quy

Nên bác luôn quy phạn

Lại nhầm Tễu với Sư

Rõ chán!

Còn nhiều nhầm lẫn nữa

Nhầm Tễu với Khoa tồ

Bác Khoa già hết đate

Tễu đang còn trai tơ

Đến trơ!

Tóm lại nhầm lẫn hết

Bác đúng là Phạm Quy

Chán sao mà chán thế!

Xì!


Gửi bởi: traito - 15/09/2008

Phê bình Chủ quán Lão Trang

Chưa chi đã gạ bán nàng (?) cháu yêu

Một liều ba bảy cũng liều

Tay đau có lẽ tiền tiêu cạn rồi?

Bán cháu thì phải chọn người

Không giàu như Ghết cũng tài như Khoa

Tin chi chú Tễu trăng hoa

Không phường lừa đảo cũng ra buôn người.

Mai kia Tễu biến lên trời

Chaudonghuong phải một đời dở dang…

Lão Trang ơi hỡi Lão Trang !

Rưng rưng ta gục xuống bàn rưng rưng

Một trời vùng vẫy đã từng

Lệ nhoà mừng chaudonghuong… có bồ.


Gửi bởi: Tễu - 15/09/2008

GỬI LÃO TRANG

Lão Trang tưởng Tễu là trâu

Trúc Sơn Trang có đất đâu để cày

Cháu Đồng hương phắn lên mây

Thế thì thằng Tễu biết ...cày ở đâu

Trúc Sơn Trang rất sang giàu

Trông vời bát ngát một màu gió sương

Cày chi ở chốn văn chương

Mỡ màu mỗi cháu Đồng Hương thôi mà

Chập chờn nửa thực nửa ma

Chỉ nhìn đã sởn da gà.

Kiếp kinh!


Gửi bởi: Thantho - 15/09/2008

Chà. Gửi "chaudonghuong'!

Tự do khi độc than

Không khói thuốc

không nghe ai kéo gỗ

Thích thì thức, không thì đi ngủ

Mặc thứ gì, cứ thế chùm vào

Không thích thì cứ thế:

ôi chao!

Mát, nhẹ!

Ừ! cứ cho là thế

Tự do. Không ai dám bàn

Chauđonghưong, thử nghe có bài thơ, họ viết:

Người đàn bà và đêm

Người đàn bà, đã từng quen với đêm

Từ lần đầu tiên
để tay mình trong tay người khác

Rảo bước

Và ngồi

trên ghế đá công viên…

Ngày lại qua

cứ thế

đến đêm

Và cứ thế

người đàn bà

đã quen.

Cả cái đêm đầu tiên

Chưa hề từng biết

Nhưng là đêm 'dại dột'

Trao mình

Không tính toán lo suy

Trái tim bay vào đêm

Tiếng thở bay vào đêm

Và mạch nước chảy vào đêm

Tự nhiên

Êm … êm

Rồi cứ thế.

Đêm đêm

Người đàn bà

đã quen...

Cuộc đời cứ chảy

Ngày tháng dài ra

Đêm về bóng nhẫy

Tay lại nắm tay

Lòng ấp bên lòng

Rồi tay chia tay

Và lần này

không sao tả được

Người đàn bà trong đêm
Một mình
không quen

Cái lạnh

sau lưng

Cái lạnh

trước ngực

Người đàn bà trong đêm

thổn thức

Quờ quạng canh ba

Tiếng gà thôi thúc

Lạnh ở sau lưng

Lạnh ở trước ngực

Ôm gôí nhỏ

gối to

gối dài

gối ngắn

Vẫn thấy thiếu thứ gì

không nhỏ

không to

không dài

không ngắn...

người đàn bà

canh ba

cất tiếng thở dài

...


Gửi bởi: VKT - 15/09/2008

Quá hay, ông Đức ạ. Quá hay!


Gửi bởi: PHạm QUY - 15/09/2008

Tên em là Phạm Quỳnh Anh

Viết sai chính tả trở thành Phạm Quy

Chẳng qua cũng một chút vì

Tểu mà tu hú phường chèo nguy to

Tểu thì nằm ở trong kho

Sao mà lo chuyện con bò trắng răng

Tểu mà cưa đổ chị Hằng

Thì rằng cục đá cũng nhăn răng cười

Thiếu chi con gái trên đời

Mà vào quảng trị xa vời vậy anh

em như trái ngọt treo cành

Chờ anh mòn mỏi héo dần tuổi hoa

Mời anh về với quê nhà

Muốn bao nước mắm ắt là có ngay


Gửi bởi: THẰNG TỄU - 15/09/2008

(Lão Trang đưa bài này, bỏ bài đã commen, và khi đưa, đề nghị LT cắt dòng này ở trong ngoặc)

BÀI HÁT KHI HẠ MÀN

Bao truy lùng, săn đuổi

Tễu ra

Tễu vẫn ra

Này trống, này não bạt

Này kèn, này thanh la

Toe! Toe!

Bao nhiêu người cứ tưởng

Tễu mê cháu Đồng Hương

Nhưng xưa nay gái đẹp

Yêu chi thằng cởi truồng

Toe! Toe!

Tễu gỗ. Đầu óc gỗ

Gỗ đến cả…cái chày

Muốn yêu cũng chẳng được

Chỉ đứa rồ mới say!

Toe Toe!

Cháu Đồng Hương tháo chạy

Phụ tùng vãi khắp nơi

Khéo không rồi …cái ấy

Cũng rơi đâu mất rồi!

Toe! Toe!

Lại có người tưởng Tễu

Là bác Khoa thuở nào

Lão Khoa - Ngôi Mả kết

Dại chi Tễu rây vào!

Toe! Toe!

Tễu nuốt bao nước mắt

Để chắt ra tiếng cười

Những nỗi riêng đắng đót

Chỉ mình Tễu biết thôi!

Toe! Toe!

Tễu làm anh Hề Quậy

Tưng bừng Trúc Sơn Trang

Nhưng khi trò đã nhạt

Thì ta nên hạ màn!

Toe! Toe!

Bao người đến xem trò

Tễu cúi đầu cảm tạ

Chỉ cầu chúc mọi người

Đừng có là gỗ đá!

Toe! Toe!

Nếu ai còn nhớ Tễu

Thì cứ ra Thủy Đình

Lão Trang cần, Tễu tới

Đứng dưới cờ uy linh!

Toe! Toe!

Thôi nhé! Nào bái biệt!

Xin hôn cháu Đồng Hương!

Một nụ hôn bằng gỗ

Biết có còn vấn vương…?

Toe toe!

Toe!


Gửi bởi: Phạm Quỳnh Anh - 16/09/2008

Hôm qua tểu muốn vô nhà

Ai ngờ gặp lão Trang ra cản đường

Kinh hồn nhảy bậy xuống mương

Gặp ngay "cháu gái đồng hương" đứng chờ

Giơ tay" dạ lạy tiểu thơ

Cho tui sống với tui nhờ chị thôi"

Nói rồi khóc thảm thương ôi

Lão Trang nhân ái "thôi thôi cháu à"

Cho ra Hà nội nuôi gà

Sớm hôm chăm bón luống cà, ruộng rau

Trồng cà mà chẳng quả đâu

Được mỗi hai quả thì sâu mất rồi

Cho nên khóc đứng khóc ngồi

Xin vào làm rối ở nơi phường chèo


Gửi bởi: PHẠM QUỲNH ANH - 16/09/2008

Tểu ơi chính anh mới nhầm

Anh lầm lộn quá chôn lầm cột tiêu

Chôn lầm lại là chôn xiêu

Nên em nhổ vứt là điều đương nhiên

Tểu mà lên được cỏi tiên

Chắc rằng tiên giới cũng phiền lắm thay

Thôi thôi ở lại xứ này

Đừng mơ vô đó có ngày thành trư

Dại chi mà cứ khư khư

Ôm cần điều khiển, ngồi thừ mơ tiên

Buồn thì cứ ra công viên

Uống chai nước mắm rẻ tiền, bổ dương


Gửi bởi: Phạm quy - 16/09/2008

anh Đức ơi! thât thú vị khi vào đây, nếu như không có đùa thì không thể thành văn nghệ được. Nhờ tính độ lượng dân chủ của anh và Chú Tểu bon em mới có dịp bí mật giao lưu với các anh. em đồng ý nếu chú tểu hiện nguyên hình thì bọn em khiếp vía không giao lưu vào nữa đâu anh ạ(coi như chúngta chưa biết Tểu là ai vậy)


Gửi bởi: Lão Trang - 16/09/2008

Tễu ơi, lời trong commentt không cắt được, chỉ có thể xóa cả hoặc để nguyên cả mà thôi. Nhưng mà lão không cho Tễu hạ màn chuồn đâu, quán trúc vắng TỄU SẼ BUỒN LẮM ĐẤY.


Gửi bởi: Pham Quỳnh Anh Thư - 16/09/2008

"Chao nghiêng " một thoáng bóng dừa

Ai ngờ ChúTểu lại là nhà thơ

Thơ tểu ngắt nhịp gieo vần

Y chốc thơ bác họ Trần chúng ta

Trước sân có một bầy gà

Ngoài vườn có mấy quả na chín rồi

Tểu ơi đừng có chơi bời đâu xa

Trồng rau, quét bếp ,đuổi gà

Vợ về thì nhớ thưa bà con đây


Gửi bởi: Xuân Đức - 16/09/2008

Anh VKT ơi, lâu quá anh ngồi núp một chỗ không lên tiếng. Nhớ anh với mấy vị hưu trí lắm . Tôi đang chán vì bệnh tật đây, cũng may có đám TỄU NÓ QUẬY.


Gửi bởi: gửi anh Tễu - 16/09/2008

"Lão Trang bán mất em rồi"...

Thì thôi em lại về trời cùng anh

Kiếp hồng nhan có monh manh

Nữa chừng xuân thoắt gãy cành thiên hương

Nắng mưa ...rổ, rá đã từng

Thôi đành cạp lại ...tạm dùng anh nha

Kẻ cắp lại gặp bà già

YÊu nhau vẫn cứ nở hoa bốn mùa

Túp lều tranh, cánh đồng thơ...

Anh cày em xới trồng cà dái dê

Em ru anh những đêm hè

Quanh ta bát ngát dái dê hương cà...

Bỏ đi anh nghiệp thơ ca

Quên đi cái chốn phù hoa cõi trần

Trăng thanh, gió mát, hương nồng

Yêu nhau em vẫn thích cầm tay anh...

Nụ hôn nào có monh manh

Để em còn lại một mình ngẩn ngơ...


Gửi bởi: Pham- Q- A- Thư - 16/09/2008

GỬi anh Tểu mến yêu!

Em tên Phạm Quỳnh Anh Thư

Sinh Thủ dầu một- định cư tháp mười

Mời anh vào nhà em chơi

Chúng ta tâm sự đôi lời được không?

Quê hương ngát bông sen hồng

em dành mảnh đất trồng cà cho anh

Quê em có giống cà xanh

vừa dai, vừa dẻo chắc là anh mê

Vào đem ít giống về quê

Gieo vào bãi đất chôn nhầm thử coi

Chăm cà thì phải đèn soi

Nếu không ắt hẵn bị lòi quả ra

Biết tính tểu vốn thích cà

Nên em dầm sẵn hủ cà trắc cho

Vào đay anh cứ làm thơ

Vào đi em đợi em chờ bấy lâu

Thả sức tểu lặn ngụp sâu

Khi nào rong phủ ngập đầu mới ra

Quỳnh Anh tình cảm thướt tha

Sao anh không biết mà tìm Đâu xa!

Đất em vốn đất vựa cà

Anh nhìn cho kỷ khéo mà nhầm nghe

Ruộng em hai núi một khe

Anh mà vào đó thì E khỏi về


Gửi bởi: Quỳnh-Anh - 16/09/2008

Anh vào Blog.com.vn/ phuongtham_71 tìm qua mục bạn bè là mà


Gửi bởi: VKT - 16/09/2008

Tôi vẫn ghé anh mỗi ngày, trừ có hôm mưa gió, điện mất. Đọc trang văn của anh rất thích. Phần văn chương, phỏng vấn đã hay, nhưng phần đàm đạo cũng đặc sẵc không kém. Sinh động, thông minh, bất ngờ, trí tuệ mà rất sâu sắc. Có lẽ báo mạng phải như thế nay, nó vừa đậm chất cá nhân, vừa là diễn đàn chung của nhân dân. Cậu Tễu chẳng biết trai hay gái, rồi cháu đồng hương, rồi các cư dân khác nữa, rất duyên mà thông minh. Chúc mừng anh đã có một sân chơi thú vị. Có thể xem đây là mẫu hình lý tưởng của báo mạng. Nhiều tờ lộn nhộn, muợn cớ chửi bới hoặc bôi nhọ người khác, rất không văn minh. Tờ của anh là một mô hình hay. Sinh hoạt câu lạc bộ hưu trí của khu phố núi tôi, bà con toàn mang thơ Tễu ra đọc. Vui lắm ânạ. Rất mong xóm núi này sẽ được đón anh


Gửi bởi: Phô - 16/09/2008

Gửi Phạm Quỳnh Anh Thư:

Lục bát lục cục lào cào/

Quốc hồn, quốc túy làm sao vậy trời?


Gửi bởi: donghuong tặng anh Tễu - 16/09/2008

Bài thơ tình của người giữ xe quán Trúc

(Thân tặng anh Tễu trước lúc chia tay)

"Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi

Anh về trời, em ở lại trần gian

Chút tình si sao quá bẻ bàng

Dịu dàng quá, dịu dàng không chịu nổi"...

Anh đi rồi để lại nơi đây

Quán Trúc liêu xiêu những chiều gió lạnh

Em như đám mây buồn lạc lỏng

Lang thang hoài, vô định giữa trời xanh...

Vắng anh rồi tất cả buồn tênh

Lão Trang cũng buồn tình đi đâu mất

Phố xá ngoài kia dẫu ồn ào tấp nập

Còn nghĩa chi đâu khi vắng anh rồi.

Quán Trúc ngỡ ngàng, quán Trúc chơi vơi

Nóng bỏng những dòng tin nhắn

Để lại nơi đây khoảng trời câm lặng

Biển bạc đầu, từng đợt sóng bơ vơ...

Để mình em ở lại với mong chờ

Với những câu thơ suốt đời viết dở

Con đường nhỏ vừa mới quen đã lạ

Góc quán buồn in dấu chân xưa...

Lá vàng bay qua khung cửa gió lùa

Nhắc em miền Trung mùa này mưa bão

Dù ở đâu cũng cầu mong Trang Lão

Chân cứng đá mềm trên nẻo đường xa...

Anh đi rồi năm tháng cũng sẽ qua

Em ở lại với những chiều biển tím

Góc quán nhỏ với biết bao ước hẹn

Dẫu nhớ thương nhưng trong trẻo vô ngần.


Gửi bởi: VŨ HỒNG VINH - 16/09/2008

Tôi không phải trí thức, nhà thơ, hay sinh viên. Tôi quê Đào Thục, chính là quê rối nước, phường rối bây giờ cũng buồn lắm, thỉnh thoảng có tây về còn diễn một hai buổi, họ cho mấy trăm đô, còn thì chú Tễu và các con rối xếp kho, ế lắm. Tôi là diễn viên điều khiển rối, lên Hà Nội làm nghề cắt tóc rong. Nhưng mấy hôm rồi cũng bị công an đuổi, trốn vào quán Nét, không ngờ Nét của bác Đức vui ghê, đọc nghiện luôn, không ngờ anh Tễu quê tôi trốn vào đây tung hoành tác oai tác quái và tán gái giỏi quá. Tễu ở đâu thì trở lại đi, có em Thủ Dầu một hết sảy, có hai đồi một khe, toàn chốn tiên cảnh của chị Hồ Xuân Hương. Tôi thấy thèm được như Tễu quá.Tôi làm Tễu nhé, còn Tễu làm diễn viên điều khiển. Hãy trở lại màn trò đi Tễu!


Gửi bởi: Pham -Q-a-Thư - 16/09/2008

Anh xuân Đức ơi em chờ lâu quá em chết mất

có cách nào đọc "Cửa gió" của anh trên mạng không?

khi xưa em ở xa nhà em mượn được hai tập nhưng đoạn mô hay bọn nó xé làm lưu niệm, đọc vội đọc vàng được có hai lần chớ mấy (Tác phẩm thích là em đọc thuộc luôn) nay tìm mua lại đọc cho thỏa chí tam bòng và giói thiệu cho con em vì bọn hắn cũng mê lắm. Anh mần mau mau em đọc với nhé kẻo xuống hố mà chưa có quyển đó trong tủ sách thì em chết không nhắm mô / Bắt đền anh đó

Em trai đồng hương


Gửi bởi: Phạm Quỳnh Anh Thư - 16/09/2008

Gởi bác Vũ Hông Vinh nếu bác làm tểu .Trong Trúc sơn trang có thêm vài tểu càng vui chớ sao! Nhưng dân Quảng Trị nghịch ác lắm.Bác chịu nổi không?

Không có tểu không có lão trang (già rồi mà lụi cụi đòi đuổi thằng têu vô trêu cháu gái) thì bọn em đâu còn truyện Vĩnh hòang nữa anh. cho bác nổ trước đi đề phòng tểu củ trở lại bất thường( gây nhầm lẫn) bác ký tên là tểu II đi. À bác làm nghề cúp tóc à ,có khi nào cạo tóc cho tểu chưa? hi hi


Gửi bởi: Lê Sơn - 17/09/2008

Trúc Sơn Trang mà vắng Tễu thì không còn là TST nữa rồi. Lão Trang lôi Tễu trở lại đi. Chỉ có Cháu Đồng Hương là nhử được Tễu về thôi. Cháu Đồng Hương nên ra chiêu đi. Sân kháu ảo TST thật tuyệt vời.


Gửi bởi: Phạm Quỳnh Anh Thư tăng tểu - 17/09/2008


Gửi bởi: Pham Q- A_ thư - 17/09/2008

Gủi lão trang

Lão Trang tuy đã già nua

Bắt đền lão đó đi đưa Tểu về

Không thì cháu chả về quê (Ảo)

Về quê thiếu Tểu thì về mần chi

Bác Đức ơi bác đi tìm Tểu về đi một nụ cười bằng mười thang thuốc bổ mà.Nếu cần thuốc bổ thì cả kho mà có Tểu thì hơi bị hiếm đó. khi mô bác gặp Tểu bác đưa giúp món quà cho cháu với bác nhé, cảm ơn bác nhiều!

Cháu

P -Q -A -T


Gửi bởi: Hội viên Quán Trúc gởi P.Q.A.T - 17/09/2008

Anh Thư kể cũng đã gan

Người đâu ghé Trúc Sơn Trang một mình?

Khe nghiêng , đồi lượn chùng chình

Múa may xiêm áo lụy tình Tểu ta?

Chẵng thèm biết cái cội già

Đẽo bằng gổ quí rồi tra cán vào...

Đem về mà mộng chiêm bao

Uổng người nhan sắc lại xao xuyến đời.

Thôi thì hỏi bác Đức coi

Xem trong quán Trúc có người trẻ trung

Bụng to bằng một thước lưng

Vai U thịt nhão nhưng "xung" ...sự đời

Cù về ôm ấp lấy hơi

Mần chi phải khổ tìm tòi người dưng

Hoa tàn nhụy héo không chừng

Khe khô lạch nước, đồi nung nắng nồm

Đừng nghe trên mạng họ đồn

Cháu đồng hương với Tểu ròm chạy rong

Phất cờ , “2 đứa “lên đồng

Trời cao xanh, biết tìm lần chổ mô?

ô hô !


Gửi bởi: Khách qua đường - 17/09/2008

Tôi đã 5 lần vào TST mà không thấy Chú Tễu nữa. Buồn quá Lão Trang ạ. Trúc Sơn Trang mà không có Chú Tễu với Cháu Đồng Hương thì không còn là TST nữa mà là Nghĩa Trang rồi. Đấy là cặp tình nhân đẹp nhất thế kỷ của Thế Giới ảo. Ông Lão Trang có cách nào kéo Chú Tễu trở lại không? Mà cháu đồng hương cũng mất hút. Buồn


Gửi bởi: VKT - 17/09/2008

Hú ba hồn bảy vía thằng Tễu ở đâu thì về với Trúc Sơn Trang!


Gửi bởi: Phụng Sồ - 17/09/2008

Chán quá Lão Trang ơi! Không có trò gì thêm nữa à?


Gửi bởi: Người không mang họ - 17/09/2008

Lão Trang đâu rồi? Sao lão không cho Chú Tễu hay cháu Đồng Hương ra sân dón khách. Vắng như Chùa Bà Đanh thế này?


Gửi bởi: Khách quen - 17/09/2008

Tễu ơi! Tễu có nhà không đấy? Sao không ra để đón bố mày? Bố đang chán đời đây!


Gửi bởi: Nguyễn Kỳ - 18/09/2008

Quán Trúc không còn Tễu

Nghĩa trang không có mồ

Lão Trang cũng biệt tích

Để khách ngồi tô hô...


Gửi bởi: Pham qAthu - 18/09/2008

Cháu về thăm Trúc sơn Trang

Cũng như về lại Vĩnh Hoàng quê thôi

Dù rằng tểu gốc sung sồi

Tâm hồn tươi trẻ hơn mười người dưng

Mấy cha bụng bự, u lưng

Nhìn qua đã khiếp ai ưng làm gì

Tểu ròm dù đã bỏ đi

Gặp công an đuổi có khi lại vào

Dù đang ở tận nơi nào

Em đây vẫn giữ lòng đào tặng anh

Đường xa dù lắm thác ghềnh

Yêu nhau thì cũng như gần mà thôi

Trên đời thêm một nụ cười

Còn hơn thuốc bổ ông trời ban cho

Gỗ mà có tâm hồn thơ

Còn hơn mấy mạng ngu ngơ dài dài

Ôm cha bụng bự, u vai

Thì thà ôm một củ khoai cho rồi!

Từ đời nhà Lý xa xưa

Tểu luôn vần, vũ -mây, mưa hoài hoài

Trẻ ,trung bền bỉ sức trai

Người trông mến mộ người ngoài mê ly

Hi hi lại là hi hi


Gửi bởi: PHam- Quỳnh-A - 18/09/2008

Anh khoa đã có vợ rồi

Tểu thì chưa vợ ý trời dành cho( THU)


Gửi bởi: chaudonghuong - 18/09/2008

Cảnh cuối: Sân khấu tối thui, còn lại chút ánh sáng yếu ớt tập trung vào người thiếu phụ mặc áo đen, tay bưng rổ cà ngồi hát mà như đang nói với chính mình:

Thế là hết. Từ nay anh đi mãi

Còn mong chi ngày trở lại nữa Tễu ơi

Quên làm sao, anh hỡi, lúc chia phôi

Bởi sợ quá 2 đứa mình nghẹn nói..

Em len lét cúi đầu tay xách túi

Cà dái dê về lại quán trông xe

Anh bơ phờ, tơi tả... thấy thương ghê

Bởi thiên hạ săn lùng anh ráo riết.

Nhớ không anh?Bụi dứa già chết tiệt

Gai toàn gai, cào đau quá anh ơi!

(Than thế thôi nhưng ta chẳng muốn rời

Nơi mình đã cùng vui... nhiều phút chốc)...

Nhớ những đêm trời sáng trăng vằng vặc

Em cùng anh bốc vác chữ, khuân thơ

Bỗng từ đâu những tiếng thét bất ngờ

Cây rung chuyển ầm ầm như động đất...

"Thằng Tễu đâu? Ra đây cho ta bắt!"

Ta ôm nhau thật chặt vẫn cứ run

Đã bao phen ta vứt dép lẫn quần

Chạy trối chết mới thoát vòng truy kích...

Nhớ không anh? Có đêm trong quán Trúc

Ta lắng nghe thực khách xôn xao

"Thịt thằng Tễu ngon hơn lẩu mắm nhúng rau

Nếu có ông chia tôi một ít!"

Trong bóng tối chúng mình im thin thít

Nhưng lòng em đau đớn lắm anh ơi

Đã mấy lần em suýt kêu trời

"Ôi! Oan quá! Tễu tôi như... cóc cụ!"

(Chứ không như lẩu mắm)

Thôi đành vậy. Đi đi đừng tiếc nữa

Ngại ngần chi, nấn ná chỉ thêm phiền

Đi đi anh! Can đảm bước chân lên

Mình trốn chạy phải đâu là tội lỗi.

Em ở lại trần gian thêm vài buổi

Rồi sẽ tìm anh trên mọi nẻo đường đời

Nhớ lắm, thương nhiều anh của em ơi

Nụ hôn lẫn dòng nước mắt....

Bóng tối bao trùm sân khấu. Bóng người thiếu phụ lẫn vào đêm...

Hạ màn.


Gửi bởi: Phạm quỳnh anh Thư - 18/09/2008

"Om thòm" đồng gióng trống khua

Tểu Ta bị cháu bỏ bùa dẫn đi

Vào đây Thư bắt làm khì(khỉ)

Ngày thì cho ngủ đêm đi hái dừa

Om thòm đong gióng trông khua

Tểu ta thích quá bỏ chùa theo Thư

Suôt đêm tểu cứ khư khư

Trèo lên trên ngọn cây giúp Thư bẻ dừa


Gửi bởi: Hội viên quán Trúc - 19/09/2008

Dòng nước mắt vắn dài như sợi bún

Cháu đồng hương khóc đứng lại khóc ngồi

Khối U tình đang hứng khởi nhường kia

Mà cao xanh lại chia lìa đành đoạn

Lão Trang phải lập đàn kêu ai oán

Khúc trầm bi van vái chán chê lời

Tểu. Tểu ơi! sao nỡ bỏ lên trời

Khúc Hạ giới vẫn trầm luân nặng nợ...

Kể từ dạo Cháu đồng hương thường trú

Quán Trúc khô như được trận mưa rào

Khách vô ra chen chúc rút hầu bao

Thơ lai láng lên vần lời tán tỉnh

Tưỡng như thế cũng phỉ lòng Thủ lĩnh

Khúc buồn vui toan tính đẹp trong,ngoài

Có ngờ đâu Chú Tểu đến dương oai

Màn khép mở tuồng hài nghe chộn rộn.

Cô cháu gái đẹp người chưa kịp lớn

Sau một đêm vụng dại lụy nhân tình

Bỏ qua bao mặc khách với tao nhân

Để tha thiết thề bồi riêng với Tểu

Nào có phải lụa là hay gấm liểu

Cái thân hề trơ khấc bột hồ bôi

Vễnh râu dê ban phát một trận cười

Rồi trốn chạy sang bờ đê cổ tích

Cháu đồng hương vướng lụy tình thê thiết

Cứ nỉ non khóc miết một hai ngày

Tội tình cho Trang chủ cứ loay hoay

Này Tểu hỡi , Tểu hời... quay trỏ lại....

Dòng nước mắt vắn dài như sợi bún!

No comments:

Post a Comment